Chương trước
Chương sau
Sau khi vang lên một tiếng thanh thúy ở không trung, nháy mắt Khuyết Tuyết Kiếm mang theo vệt máu đã được thu trở lại. Thẩm Thạch liếc qua thi thể nằm trên đất rồi ôm Hứa Tuyết Ảnh ngự kiếm bay đi, hắn không hề quay đầu lại mà nhanh chóng đi khỏi khu vực núi Hoàng Lân hoang vu này.

Dưới ánh trăng, Hoàng Lân sơn như một khối đá lớn, ảm đạm và toát ra khí tức âm lãnh. Còn ở bên ngoài núi này, khi màn đêm buông xuống lại thấy thấp thoáng nhiều bóng đen chồng chất, giống như có nhiều cự thú đang trầm mặc ẩn hiện.

Rừng nói vắng vẻ, thê lương, ngoại trừ tiếng gió đêm sàn sạt quanh quẩn đâu đó thì trong khung cảnh đêm vắng này chẳng có chút sinh khí nào cả. Thẩm Thạch mang theo Hứa Tuyết Ảnh chạy thẳng một đường, sau khi đi bay qua ngọn núi thì chợt thấy một cái khe ẩn mình trong những dãy núi nhấp nhô; ngọn núi hai bên thì cao ngất, nhìn giống như bị cái gì đó bổ ra một khe hở vậy.

Thẩm Thạch quan sát tỉ mỉ, bên cạnh đó cũng cảm nhận được toàn thân thiếu nữ đang nằm trong tay đã lạnh hơn nhiều; hắn không dám đi thêm nữa nên cắn răng bay thẳng vào khe núi sâu kia. Tuy nơi này cách Hoàng Lân Sơn một khoảng xa nhưng đối với tu sĩ Nguyên Đan Cảnh đứng ở đỉnh tu chân giới thì mà nói thì khoảng cách này chưa chắc đã an toàn vì hắn đã từng thấy qua những thần thông khủng khiếp của mấy trưởng lão Lăng Tiêu Tông rồi.

Nhưng mà tình huống quá gấp, thật sự thì hắn cũng không còn cách nào khác, nếu muốn bảo toàn sinh mệnh cho Hứa Tuyết Ảnh thì đành phải đánh cuộc một lần mà thôi. Mong rằng vị lão tổ thần bí kia sẽ không vào Hoàng Lân sơn sớm hay là sau này sẽ không phát hiện khe núi mà hai người đang ẩn thân. Dù sao của mỗi tu sĩ Nguyên Đan Cảnh cũng khác nhau rất nhiều.

Dưới gầm trời này thì tu sĩ Nguyên Đan Cảnh là cường đại nhất, dĩ nhiên đa phần bọn họ đều thuộc danh môn Tứ Chính; có lẽ trong Thần Tiên Hội cũng có một ít nhưng ngoại trừ mấy nơi đó ra thì thực lực những tu sĩ Nguyên Đan Cảnh ở những tiểu môn phái sẽ kém hơn ở danh môn. Còn về những tán tu vì có đại cơ duyên hay đạt được truyền thừa mà luyện đến Nguyên Đan Cảnh thì chính là loại tu sĩ có thực lực kém nhất. Dĩ nhiên cái gì cũng có ngoại lệ, nếu như bọn họ đạt được cơ duyên to bằng trời, truyền thừa mạnh đến nghịch thiên thì những tán tu này cũng vô cùng cường đại.

Cho đến lúc này, Thẩm Thạch vẫn chưa biết gì về vị “Lão tổ” thần bí kia, kể cả tu vi Nguyên Đan Cảnh của lão cũng chỉ được nghe từ miệng đám người Trần Trung mà thôi, cho nên trong lòng Thẩm Thạch vẫn không thể yên tâm về đạo hạnh của lão quái vật kia. Chỉ là nhìn tình hình lúc trước thì kẻ mà làm ra mấy chuyện kia cũng không có khả năng là một người có bối cảnh thâm hậu được, ngược lại giống như mấy tên tán tu có chút thành tựu nên làm việc không biết kiêng dè thì hơn.

Trong tu chân giới Hồng Mông to lớn này, tu sĩ nhiều như lông trâu, dĩ nhiên không thể nào có chuyện tất cả đều là người tốt, chính khí lẫm liệt mà thật ra, ma môn, tà đạo lại có vẻ nhiều hơn. Tóm lại, tuy đám tà ma ngoại đạo rất nhiều, cũng không có thành tựu gì lớn, lại hay gây ra nhiều việc hại người nhưng bởi vì có sự tồn tại mạnh mẽ trong vạn năm qua của danh môn Tứ Chính cho nên trong tu chân giới Hồng Mông thì đám hậu duệ của Lục Thánh vẫn lấy đạo gia làm gốc.

Dĩ nhiên từ trước tới giờ, khi hắn hành tẩu thiên hạ cũng đã gặp qua những loại người này nhưng những tu sĩ tà đạo lợi hại thì chưa thấy lần nào. Nhưng mà nếu như vị lão tổ kia là một tà tu Nguyên Đan Cảnh thì dù hắn có thành tựu trong đạo pháp Âm Dương chú như thế nào đi nữa cũng không có lòng tin mình sẽ chống đỡ nổi.

Bay xuống khe sâu tối om, Thẩm Thạch liền thấy nơi này là một chỗ cực kỳ bí ẩn, kẹp ở giữa hai mảnh vách núi là một hạp cốc chật hẹp, ngoằn nghèo, bên cạnh đó cây rừng, quái thạch cũng không ít, không kể bây giờ đang là đêm tối, dù cho ban ngày cũng khó bị người khác phát hiện.

Chẳng qua ở nơi rừng sâu núi thẳm ít dấu chân người này lại là thiên đường của những loài dã thú. Theo kinh nghiệm của hắn thì những nơi ẩn khuất âm u như thế này chính là chỗ yêu thích của các loại độc trùng rắn rết.

Nhưng mà giờ do hắn đang vội vã mang theo Hứa Tuyết Ảnh bị thương nặng nên không thể quan tâm nhiều được. Cho nên khi hắn mới vừa tới khe núi này đã nghe vang lên mấy trận tiếng động nhưng Thẩm Thạch vẫn trầm mặc bay xuống, khống chế Khuynh Tuyết Kiếm đảo một vòng trong khe núi.

Trời cũng có mắt nên khi hắn đảo một vòng thì thấy có một sơn động trên vách đá cách mặt đất khoảng bốn thước, cửa động cũng không nhỏ, bên trong là một màu đen như mực. Lông mày Thẩm Thạch khẽ nhíu, hắn hít một hơi sâu rồi bay ngay vào cái động kia. Lúc vừa đến cửa động, chợt trong đó truyền ra một tiếng gầm giận dữ, nháy mắt có một mùi tanh tưởi xộc ra, theo sau là một bóng đen cực lớn, mạnh mẽ vọt ra từ trong động.

Nương theo ánh trăng trên đầu, Thẩm Thạch liền thấy một con hổ lớn, thân hình nó vô cùng khổng lồ, cao hơn hắn một chút, có lẽ con này đã được xem là yêu thú nhất lưu rồi.

Quả nhiên nơi này đã có chủ.

Đối mặt với yêu thú này, Thẩm Thạch cũng không có ý lui lại, hắn không rời Hứa Tuyết Ảnh mà quơ tay nhào tới con mãnh hổ kia, trong mắt lóe lên từng đợt ánh sáng.

Năm ngón tay khẽ duỗi ra, chợt như có pháp lực huyền ảo nào đó ngưng tụ lại, cả khe sâu này như đọng lại trong khoảnh khắc.

Một âm thanh trầm thấp như chú ngữ vang lên trong miệng hắn, ngay lập tức có một đạo ánh sáng vàng kim kỳ lạ bay thẳng lên trời, rồi vỡ tung sau lưng hắn như nước lũ, hóa thành vô số điểm sáng, chiếu sáng cả vùng tắm tối này.

Thẩm Thạch ẩn trong ánh sáng vàng kim kia như một vị thần, cả đôi mắt hắn cũng bị phản chiếu ánh vàng, không có chút cảm xúc nào, chỉ còn lại một ánh nhìn hờ hững mà thôi.

Ngũ hành thuật pháp: Kim Nhận!!!

Có vẻ như mãnh hổ đang nhào đến kia cảm nhận được nguy hiểm nên thân thể giữa không trung thoáng dừng lại, trong mắt nó hiện lên vẻ hoảng sợ nhưng nó còn chưa làm ra chút phản ứng nào thì đạo ánh sáng kia chợt lóe lên chói mắt rồi như từ khắp nơi đồng loại bắn về con mãnh hổ.

Tiếng gió chợt rít lên từng hồi mãnh liệt, giống như một lưỡi dao đang phá đi sự yên tĩnh của núi rừng nhiều năm qua. Sau tích tắc kia, âm thanh bạo động của núi rừng chợt im bặt.

Bóng đêm xung quanh như một khán giả lạnh lùng đang nhìn đạo ánh sáng vàng kim kia, đó là một lưỡi dao cực lớn và vô cùng sắc bén màu vàng kim, lưỡi dao kia không do dự chém thẳng vào trán con cự hổ.

Giữa không trung, bàn tay Thẩm Thạch khẽ nắm chặt, gân xanh nổi lên, dường như hắn đã dùng hết toàn bộ sức lực, về sau chỉ nghe phía mãnh hổ đang đứng vang lên một tiếng động kinh thiên.

“Oành!”

Cả người con mãnh thú lăn lộn bay ngược ra sau, đầu hổ to bị bổ ra một nửa, đập mạnh lên vách đá cứng rắn rồi rơi xuống đất, nháy mắt con hổ đã mất mạng.

Sắc mặt Thẩm Thạch cũng tái nhợt, hắn nhẹ thở dốc rồi liền bay vút vào hang động kia, mà ánh sáng vàng sau lưng hắn cũng tiêu hết năng lượng nên dần ảm đạm rồi tiêu tán.

Đương nhiên, nghỉ lại trong hang động của một con hổ như thế này cũng vô cùng nguy hiểm nhưng dù sao thì con hổ đã chết cũng sẽ không có yêu thú độc trùng bén mảng đến đây.

Vừa vào hang động thì hắn liền hiểu được đạo lý này nên đặt Hứa Tuyết Ảnh xuống đất, sau đó lại dùng Hỏa Cầu thuật đốt một cây nến, định bụng sẽ cứu chữa cho nàng.

Dưới ánh nến chập choạng, sắc mặt Hứa Tuyết Ảnh đã trắng bệt, liền thở yếu ớt gần như không thể cảm giác được, trong lòng hắn trầm xuống, không dám chần chờ, liền nhìn về vết thương của nàng.

Lúc hai tay hắn giơ lên thì dừng lại một chút nhưng rất nhanh hắn lại bình tĩnh đưa xuống. Quần áo của Hứa Tuyết Ảnh đã bị nhuộm máu, kéo vạt áo thì lộ ra thân thể cùng miệng vết thương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.