Chương trước
Chương sau
Cam Văn Tinh khóe miệng khẽ mở một tí, ánh mắt hướng về phía thân thể Yêu thú khổng lồ bị Đỗ Thiết Kiếm ném trước Linh Dược Điện, trên gương mặt lướt qua tia thần sắc phức tạp cùng bất đắc dĩ, lập tức thở dài, nói với Đỗ Thiết Kiếm:

"Đỗ sư huynh, huynh làm cái gì vậy?"

Đỗ Thiết Kiếm xoay xoay cái cổ, tiện tay đem thanh Hắc Kiếm cực lớn cắm trên mặt đất, sau đó nhếch miệng cười cười, nói:

"Ta nhớ lần trước muội đã từng nói muốn luyện chế thử một loại Tiên Đan cao cấp, nhưng tài liệu chính lại là một viên Yêu Đan Ngũ giai trở lên, cho nên tới bây giờ vẫn chưa cách nào luyện chế được. Vừa đúng dịp ta đi ngang bãi đá ngầm phía Nam biển San Hô tắm nắng, tức thì gặp con "Tịch Lãng Thú" này liền dứt khoát mang đến cho muội."

Lời vừa nói ra, xung quanh lại một trận ồn ào kinh ngạc, Cam Văn Tinh cũng im lặng một lát, dường như không biết phải nói gì cho đúng, qua một khoảng thời gian mới cười khổ một tiếng, nói khẽ:

"Đỗ sư huynh, biển San Hô kia đã không có xuất hiện Yêu thú Cao cấp nhiều năm rồi."

Đỗ Thiết Kiếm cười cười, hồn nhiên nói:

"Có lẽ con này vận may không tốt, đúng lúc dạo ngang qua đó a"

Cam Văn Tinh chán nản, trừng mắt liếc gã một cái. Nàng định nói cái gì đó nhưng khi nhìn xung quanh, thấy vô số đệ tử tụ tập về phía Linh Dược Điện mỗi lúc một đông, phần đứng bên trong, phần đứng bên ngoài, đồng thời còn có không ít ánh mắt vô tình hay cố ý nhìn về phía mình. Cho dù đạo tâm nàng xưa nay cứng cỏi vô cùng, nhưng gò má cũng không khỏi nóng lên, trong miệng hừ một tiếng, quay đầu về phía đệ tử Linh Dược Điện thấp giọng dặn dò vài câu, sau đó chìa tay kéo lấy Đỗ Thiết Kiếm kéo hắn về phía Linh Dược Điện, miễn cho tên này diễu võ dương oai ở nơi này, làm những việc mắc cỡ muốn chết.

Về phần thân thể "Tịch Lãng Thú" cực lớn ngoài kia thì đã có một đám đệ tử Đan đường vây quanh, ngoài trừ thu thập viên Yêu Đan quan trọng kia, thì toàn thân của Yêu thú Ngũ Giai đều là bảo vật, có thể phân giải ra rất nhiều tài liệu trân quý. Hành động lần này của gã khiến rất nhiều đệ tử Lăng Tiêu Tông trong lòng nóng nảy, đỏ mắt, có người hiểu chuyện thì đều huýt sáo chém gió, dáng vẻ trêu chọc, bất quá những đệ tử Đan đường kia cũng không tức giận, mỗi người đều cười hì hì, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn về phía Linh Dược Điện, trong mắt có một chút mờ mịt.

Cho đến bây giờ, vị Đỗ đại sư huynh danh chấn núi Kim Hồng này, chẳng lẽ thật sự muốn bày tỏ tâm ý của mình sao?

Đem Đỗ Thiết Kiếm kéo vào Linh Dược điện, Cam Văn Tinh tiện tay xua đuổi một đám tiểu sư muội có nụ cười nhẹ nhàng cùng thần thái kích động xung quanh, không để những tiểu cô nương này vây quanh, liền đem Đỗ Thiết Kiếm đi vào vườn hoa phía sau Linh Dược điện, tìm một chỗ yên lặng không một bóng người mới dừng lại, xoay người đối diện với Đỗ Thiết Kiếm thở dài:

"Đỗ sư huynh, ngươi làm như vậy sẽ để cho người khác hiểu lầm đấy."

Đỗ Thiết Kiếm nhún nhún vai, nói: "Hiểu lầm cái gì?"

Cam Văn Tinh nói: "Bọn hắn thấy ngươi tùy ý liền đưa cho ta một vật lễ trọng như vậy, chỉ sợ là hiểu lầm ngươi đối với ta..."

Lời còn chưa dứt, Cam Văn Tinh bỗng nhiên nghẹn miệng, lại không biết nói thế nào. Ngược lại Đỗ Thiết Kiếm cười hắc hắc, chẳn hề bất mãn cười nói:

"Bọn hắn không có hiểu lầm đâu, ta chính là thích muội."

"Huynh..."

Cam Văn Tinh khẽ cúi đầu, trong lúc đó dường như không dám nhìn thẳng vào mắt nam tử này, cũng không biết là do thẹn thùng hay có tâm tình khác, nàng im lặng một lúc lâu, mới thấp giọng nói:

"Huynh như vậy...Không tốt lắm."

"Có cái gì không tốt?"

"...Sư phụ huynh, Hoài Viễn sư bá là Chưởng Giáo chân nhân, huynh lại là Đại Đệ Tử của người, càng là truyền nhân ngài coi trọng nhất, mọi cử động của huynh sẽ khiến mọi người chú ý." Dừng lại một chút, Cam Văn Tinh bỗng dưng cắn môi nhẹ một cái, sau đó dường như cố lấy dũng khí, nói: "Đỗ sư huynh, kỳ thật mọi người đều biết. Chưởng Giáo sư bá có ý bồi dưỡng huynh để sau này kế nhiệm vị trí chưởng môn, nếu huynh làm thế này, có thể khiến lão nhân người không vui đấy."

Nhắc tới Hoài Viễn Chân Nhân, thần thái nhẹ nhõm của Đỗ Thiết Kiếm ngược lại có chút nghiêm trang hẳn lên, hiển nhiên là đối với vị sư phụ dạy dỗ mình, mặc kệ người trước kia có thế nào, nhưng hắn vẫn luôn kính trọng người. Mặc dù như thế, đối mặt với việc Cam Văn Tinh tận tình khuyên bảo, Đỗ Thiết Kiếm cũng không có đặt nặng vấn đề, sau khi suy nghĩ một lát, nghiêm mặt nói: "Muội nói cũng không đúng."

"A?"

"Ta đối với sư phụ rất hiểu rõ, trong tình huống bình thường, lão nhân gia người rất ít khi quan tâm đến mấy việc lông gà vỏ tỏi nho nhỏ này, trừ phì là ta làm ra việc đại nghịch bất đạo chọc giận Vân Nghê Thường trưởng lão, sư phụ của muội, Vân trưởng lão liền trực tiếp bẩm báo cho sư phụ ta, đến lúc đó, ta mới thật sự gặp xui xẻo."

Cam Văn Tinh trừng mắt liếc gã một cái, giọng giận dữ trách mắng: "Huynh còn ngại sự tình không đủ lớn phải không?"

Đỗ Thiết Kiếm cười ha ha, thần thái tự nhiên, bộ dáng dường như cũng không có nửa điểm lo lắng, khi nhìn thấy một vẻ phóng khoáng cởi mở của nam tử này, trong mắt Cam Văn Tinh cũng chớp động vài tia sáng, sau một lúc lâu, nàng nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài một chút rồi nói: "Đỗ sư huynh, kỳ thật... ta cũng không thật sự tốt như huynh nghĩ vậy đâu, huynh đối với ta tốt như vậy thật không đáng."

Nhưng mà Đỗ Thiết Kiếm cười ha hả khoát tay chặn lại nói:

"Muội nghĩ quá nhiều rồi, ta cũng đã thích muội rồi, cũng chẳng phải chuyện lớn gì, làm một chút việc cho người mình thích cũng chẳng phải chuyện to tát gì? Bàn dân thiên hạ có nghị luận một chút thì cũng chẳng sao? Đương nhiên, nếu trong lòng muội không thích huynh, cảm thấy huynh làm những việc này khiến cho muội mất mặt, thì huynh không đúng. Hay là trong lòng muội đã thích người khác, nếu huynh làm cho muội có thêm phiền não thì muội chỉ cần nói thẳng với ta một tiếng,từ nay về sau ta sẽ không dây dưa nữa."

Cam Văn Tinh ánh mắt chậm rãi nhìn xuống, một lúc sau, trong miệng nhẹ nhàng lẩm nhẩm những tiếng líu ríu: "Chỉ mong sau này huynh sẽ không hối hận..."

"Hả? Muội nói cái gì?" Đỗ Thiết Kiếm không nghe rõ những lời của Cam Văn Tinh, tiến gần thêm về phía nàng, mở miệng hỏi.

Cam Văn Tinh hít sâu một hơi, khóe miệng nổi lên một nụ cười xinh đẹp, ánh mắt trong suốt như nước, khí tức quyến rũ trong một khắc đều hiện ra trên người nàng, thể hiện vẻ đẹp rực rỡ. Nàng ngước nhìn nam tử trước mắt, sau một lát mỉm cười nói:
"Muội nói là, trong lòng muội không có thích người nào khác."

Đỗ Thiết Kiếm ngơ ngác một chút, lập tức vui mừng khôn xiết, nhịn không được liền tiến về phía trước một bước, mấy năm qua, tuy rằng hắn có tâm ý đối với Cam Văn Tinh nhưng lại không được nữ tử xinh đẹp, thiên phú xuất sắc này trả lời thuyết phục. Nhưng đối với những lời nàng nói hôm nay, hiển nhiên là Cam Văn Tinh lần đầu tiên đáp lại tâm ý của hắn.

Ngay giờ phút này, Đỗ Thiết Kiếm có cảm giác sắc trời bên trên núi Kim Hồng đột nhiên sáng sủa lên rất nhiều, ánh mặt trời đặc biệt rực rỡ, cuộc sống tươi đẹp lạ thường.

Hắn đứng tại nơi đó, sờ cái đầu trọc của mình, đột nhiên nở nụ cười.

Trong lòng vui sướng mang theo vài phần mê man, nam tử thoạt nhìn có chút ngu ngốc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.