Chương trước
Chương sau
Ba ngày sau, tại tòa truyền tống pháp trận Lưu Vân thành.

Ánh sáng rực rỡ màu vàng kim từ trên cao chiếu xuống vang lên từng âm thanh ầm vang. Bóng người hiện ra, lại thêm một nhóm người đến tòa thành lớn nhất phía Nam Hồng Mông đại lục. Đường phố náo nhiệt, người đi như dệt cửi, tất cả như bày ra sự đông đúc, giàu có của nơi này.

Trong nhóm người, Thẩm Thạch chậm rãi đi xuống. Lúc này, hắn không còn giữ bộ dạng như trước mà tiến hành cải trang, bên ngoài mặc thêm một chiếc áo choàng có trùm mũ, che đi toàn bộ khuôn mặt, thoạt nhìn hắn trông như một cái bóng. Bước chân hắn tựa hồ hơi lảo đảo, dáng đi bất ổn, thân thể khẽ run run. Với bộ dạng này thì rất dễ đụng phải những người xung quanh, ai đụng hắn cũng kêu lên vài tiếng khó chịu. Nhưng Thẩm Thạch vẫn không ngẩng đầu, cũng không nói chuyện, cứ như vậy tiến về phía trước.

Thế giới trước mắt hắn không ngừng biến ảo, giống như là người ở dưới nước nhìn xung quanh, thấy tất cả đều trở nên vặn vẹo, cảnh vật và những người đi đường dường như đang không ngừng cử động.

Thẩm Thạch từ từ đưa tay lên kéo mũ chùm đầu xuống rồi làm động tác giống như là đang lau mồ hôi trên khuôn mặt. Nhưng nếu có ai đó chú ý quan sát thì trên cánh tay run rẩy đang hạ xuống kia, ở cuối bàn tay và ngón tay có một dòng chất lỏng màu đen trông như máu nhỏ xuống.

Lúc mới đầu, Long huyết quả thật là có hiệu quả.

Sau khi Thẩm Thạch đánh cược với tính mạng để uống Long huyết, thật sự máu rồng có tác dụng áp chế chất độc của Thanh Tiên Đan. Đáng lẽ chất độc phát tán thì hắn phải lập tức chết đi nhưng hắn chỉ đơn giản là cố gắng chịu đựng. Cuối cùng kết quả chứng minh suy đoán của hắn về Long huyết là đúng. Có điều dược lực của một lọ Long huyết chỉ chống đỡ được chừng mười canh giờ, sau khi Long huyết hòa quyện vào huyết mạch rồi tương tác, giằng co với kịch độc của Thanh Tiên Đan, dược lực của Long huyết từ từ bị áp chế, kịch độc của Thanh Tiên Đan có nguy cơ phát tác trở lại.

Trên người Thẩm Thạch chỉ mang theo tổng cộng ba lọ Long huyết. Sau khi uống hết, đến lúc này có vẻ hắn đã không chống đỡ nổi. Hình như do Long huyết tương tác với Thanh Tiên Đan tạo nên biến hóa quỷ dị, trên mặt và cơ thể tuy vẫn bình thường nhưng trông mọi thứ trên người hắn lại chuyển từ màu xanh sang đen. Hơn nữa, đáng sợ nhất chính là qua “trận chiến” kéo dài giữa Long huyết và Thanh Tiên Đan, chất kịch độc và dược lực tạo thành một hợp chất biến dị trực tiếp thẩm thấu vào chỗ sâu nhất trong huyết mạch, xương cốt toàn thân Thẩm Thạch.

Nếu lúc này Ngọc Lâm có ở đây thì chỉ sợ nàng cũng không biết độc tố của Thanh Tiên Đan sau khi biến dị là loại gì.

Thời gian dần trôi qua, hơi thở lại lần nữa trở nên dồn dập, Thẩm Thạch có cảm giác có thứ gì đó ướt ướt chảy trên hai má. Hắn không thấy nhưng có thể tưởng tượng, có lẽ là hai dòng máu đen đáng sợ. Thật sự là phải chết ư? Trong đầu hắn xẹt qua suy nghĩ như vậy, đến lúc này hắn mới nhận ra cuối cùng mình cũng đi tới trước đại môn(*) của một đại trạch(**) cổ xưa.

(*) Đại môn: cửa lớn; (**) Đại trạch: nhà lớn.

※※※

Thời tiết ngày hôm nay nắng ráo, Hứa Tuyết Ảnh ngồi không cảm thấy khó chịu nên xin phụ mẫu và Tổ mẫu ra ngoài đi dạo. Một hồi phong ba xảy ra ở Thiên Hồng thành khiến trên dưới Hứa gia đều kinh sợ nên cho dù Lưu Vân thành thuộc phạm vi không chế của gia tộc nhưng Hứa gia vẫn cho người đi theo bảo vệ cô nhiều gấp ba so với trước, tạo thành ba tầng trong, ba tầng ngoài bảo hộ nghiêm mật vị Đại tiểu thư này.

Thoạt nhìn, đương nhiên chuyện này có chút khoa trương, Hứa Tuyết Ảnh cũng không vui, trên đường luôn miệng la lớn, cuối cùng cũng khiến những người hộ vệ này đứng hơi xa một chút. Ít nhất thì cũng buộc họ giả bộ làm người đi đường cách mình chừng mấy trượng, điều này khiến cô cảm thấy thoải mái thêm chút ít. Chỉ là lúc bước ra khỏi đại môn, cô lại cảm thấy hơi mất hứng, trong lòng thầm nghĩ ngày trước cùng đồng hành với Thẩm Thạch đi qua không biết bao nhiêu nghìn, vạn dặm đường, trên đường cũng gặp phải đủ loại gió mưa, gian nan vất vả nhưng thật sự cảm thấy rất thoải mái chứ không tù túng bị gò bó, luôn được kè kè bảo vệ như bây giờ. Cô thầm nghĩ, thời gian đó mới là khoảng thời gian sảng khoái nhất từ trước đến nay.

Hứa Tuyết Ảnh suy nghĩ đến mức có chút thất thần nên không để ý đến xung quanh. Mãi đến khi có một thân ảnh thất thểu từ phía trước đi tới cô mới giật mình, lui ra sau mấy bước. Có điều không đợi cô lên tiếng, đoàn hộ vệ đã được Hứa lão phu nhân và hai vị gia chủ dặn dò kỹ lưỡng đã sớm hô một tiếng, tất cả đều đồng loạt xông lên, vọt tới cạnh tên kia, kẻ đánh người đá.

Người nọ dường như không có sức hoàn thủ, thoáng cái đã bị đánh ngã xuống đất, vô số nắm đấm đánh về phía gã, bụi đất bay mù mịt, chiếc áo choàng đang mặc lộ ra một góc.

- Á… dừng tay!

Đột nhiên, một tiếng kêu sắc lạnh vang lên khiến đám hộ vệ đang hung hăng đánh đấm càng thêm hoảng sợ, nhao nhao quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Hứa Tuyết Ảnh đứng trên bậc tam cấp sắc mặt trắng bệch, hét to một tiếng:

- Thẩm đại ca!

Sau đó, cô từ trên bậc tam cấp nhảy xuống chạy tới, nhìn qua cứ tưởng nàng như mắc phải bệnh gì. Thoáng cái Hứa Tuyết Ảnh đã đẩy những người hộ vệ ra, lao đến bên người gã, đưa tay kéo mũ choàng đầu xuống.

Ánh mặt trời chiếu xuống mặt người nọ. Thân thể Hứa Tuyết Ảnh đột nhiên run rẩy. Trước mắt nàng là một khuôn mặt mang đầy hắc khí, đang vô cùng thống khổ. Vừa nhìn vào có thể thấy ngay là máu đen từ trong thất khiếu không ngừng từ từ chảy ra. Mà nhìn trên phần da thịt bị quần áo che khuất, toàn bộ bàn tay, cánh tay, bả vai dường như bị một thứ gì đó ngấm vào huyết nhục tạo thành một màu đen quỷ dị.

- Ca làm sao vậy, ca làm sao… Thẩm đại ca!

Từng giọt nước mắt trong suốt rơi trên gương mặt xinh đẹp, cô ôm chặt lấy Thẩm Thạch, miệng không ngừng kêu lên từng tiếng đến khàn giọng. Xung quanh, toàn bộ ánh mắt hộ đều lộ vẻ kinh hãi, hơn nữa bọn họ còn lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Tuyết Ảnh có bộ dạng như si như cuồng, nhất thời mọi người không biết làm sao, không ai dám tới khuyên bảo. May mà có một, hai người nhanh trí, nhìn tình hình có vẻ không ổn liền chạy vào bên trong đại trạch. Sự việc này cần phải có Hứa chủ Hứa gia làm chủ mới ổn.

Về phần Hứa Tuyết Ảnh, lúc này toàn bộ tâm tư của cô đều đặt trên người Thẩm Thạch, không hề để ý chút nào đến mọi người chung quanh. Trong lúc cô đang khóc lóc thương tâm, thân thể Thẩm Thạch khẽ run lên một cái, hắn như là đã thấy rõ bộ dạng Hứa Tuyết Ảnh, khóe miệng khẽ nhăn như là đang mỉm cười.

- Ca… ca muốn nói cái gì hả?

Hứa Tuyết ảnh lập tức khẩn trương, nội tâm bất chợt khẽ thắt lại, trong khoảnh khắc bỗng một suy nghĩ xẹt qua trong đầu:

- Chẳng lẽ… chẳng lẽ đây là di ngôn cuối cùng của Thẩm đại ca đối với mình sao?

Thẩm Thạch đương nhiên không biết lúc này trong lòng Hứa Tuyết Ảnh đang cực kỳ bối rối. Hiện tại, độc tính của Thanh Tâm Đan phát tán, mỗi lúc lại càng thêm khó áp chế, mà trên người hắn đã không còn Long huyết để trấn áp. Hắn cố hết sức đưa cánh tay, khàn giọng nói với Hứa Tuyết Ảnh:

- Giấy…

- Giấy?

Hứa Tuyết Ảnh ngây ngốc một chút, giờ phúc này biết tìm giấy ở đâu để viết thư. Nhưng cô cũng là nữ tử thông minh, đưa ra quyết định rất nhanh, cô xé một miếng tay áo của mình đưa tới trước mặt Thẩm Thạch.

Thẩm Thạch khẽ gật đầu, nằm trong ngực của cô, hắn cố hết sức dùng máu đen ở đầu ngón tay, chậm rãi, không ngừng run rẩy viết lên một chữ trên mảnh áo lụa mềm mại trắng nõn.

Hứa Tuyết Ảnh nhìn thoáng qua, thấp giọng hỏi:

- Yêu?

Thẩm Thạch há miệng, dường như đang gắng lấy chút khí lực cuối cùng, nói:

- Đưa, giao lên trên núi…

Hứa Tuyết ảnh nhìn thấy bộ dạng thống khổ của hắn, cảm thấy tìm mình như vỡ ra từng mảnh, nước mắt tuôn rơi, thấp giọng nói:

- Muội biết rồi, muội biết rồi! Muội sẽ đi tìm Bồ trưởng lão báo cho người xuống…

Đột nhiên, cũng không biết Thẩm Thạch lấy đâu ra khí lực nắm lấy cổ tay Hứa Tuyết Ảnh, cô kinh hãi hỏi:

- Sao vậy, Thẩm đại ca?

Đồng tử Thẩm Thạch từ từ giãn ra, cảm thấy cảnh vật trước mắt thật mơ hồ, miệng không ngừng cố gắng nói ra từng chữ, từng chữ một, thanh âm mỗi lúc một nhỏ:

- Không… là… đưa… cho… Hoài… Viễn… chân…

Hứa Tuyết Ảnh cả kinh, đột nhiên cúi đầu nhìn chữ được máu đen ghi lại trên mảnh lụa, chỉ thấy một chữ “Yêu”, lập tức hỏi:

- Là ca muốn giao cho Chưởng giáo Hoài Viễn Chân Nhân?

Thẩm Thạch không trả lời vấn đề của cô, đầu hắn nghiêng qua một bên, gục xuống trong ngực của nàng, máu đen đáng sợ từ trong người không ngừng chảy ra, sau đó hắn ngất đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.