Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60
Chương sau
Mặc Hân Nghiên cố gắng thu dọn đồ đạc vào va li nhanh nhất có thể để về lại Mặc gia. Cứ cuối tuần sẽ có Mặc Hân Nguyệt cùng với Dâu Tây từ biệt thự của John về đó chơi nên cô không cần lo nữa. Vì kéo theo va li, khá cồng kềnh nên cô phải di chuyển xuống dưới tầng bằng thang máy. "tiểu Nghiên, con đi đâu?" thím Trương thấy cô kéo va li ra từ thang máy liền giữ tay cô lại "con chỉ đi vài ngày rồi về, thím đừng lo" cô hất nhẹ tay bà ra Nhưng còn chưa ra tới cửa, Mặc Hân Nghiên đã thấy xe của anh xuất hiện ngoài cổng. Cô ngỡ ngàng, hai tay buống thõng túi đồ, quẳng lại luôn va li ở đó rồi chạy ngược lên phòng. Có ai đen như cô không? Cái lúc nằm chán chê mê mỏi ở nhà thì chả có ai về, tới cái lúc đang hành sự thì y như rằng. Lục Triết Hạo bước xuống xe, tức tối đi vào nhà thì thấy va li và túi đồ bị vứt sõng soài giữa sàn "mang đồ lên lại phòng tôi" anh quay sang gắt gỏng nói với người làm "vâng thưa thiếu gia" một cô hầu gái cúi xuống nhặt đồ lên Lục Triết Hạo đi vào bếp, rót một ít nước ra ly, đổ thẳng vào họng, tiếp tục rót đầy ly nước tiếp theo rồi uống để lấy lại bình tĩnh. Hiện tại anh đang rất tức giận, rất phẫn nộ, hàng đống công việc ở tập đoàn, giờ về nhà còn bị vợ giận dỗi kiếm chuyện. "thiếu phu nhân, tôi mang đồ tới rồi" người làm gõ cửa "để đấy tôi kéo vào" anh từ cầu thang đi lên "vâng thưa thiếu gia" người làm cúi đầu rồi tiếp tục chạy ngược xuống dưới nhà làm việc, đứng cạnh ông chủ như muốn đóng băng luôn rồi "Mặc Hân Nghiên, mau đứng dậy thu dọn đồ lại tủ rồi xuống ăn cơm " Lục Triết Hạo mở toang cửa phòng ra, cô vẫn chùm kín chăn "mau đứng dậy, tôi không muốn nói thêm lần nữa đâu" "không dậy" Mặc Hân Nghiên dứt khoát nói Mấy ngày hôm nay, anh đã xuống nước năn nỉ nhưng Mặc Hân Nghiên vẫn chả hó hé câu nào, vẫn lạnh nhạt, anh hỏi gì thì làm ngơ hoặc ừ một câu cho có lệ. Tới lúc lên giường lại chùm chăn kín mít, nức nở khóc. "Nghiên, rốt cuộc là tại sao em lại như vậy, nói anh nghe" anh hạ giọng, trèo lên giường nằm, ôm chặt lấy thân hình nhỏ nhắn của cô đang bị bọc chặt trong chăn Thấy cô mãi không trả lời, trong chăn truyền ra tiếng nức nở. Là cô đang khóc? "bà xã" Lục Triết Hạo đau lòng, tay vuốt lưng cô năn nỉ "anh đi ra chỗ khác đi, tôi không muốn thấy anh nữa, việc anh làm anh phải tự rõ chứ sao lại hỏi tôi, cút ra chỗ khác" "vợ" Lục Triết Hạo tiếp tục năn nỉ "cút ra, tôi không muốn thấy anh" cô vùng vẫy "Mặc Hân Nghiên, em giận dỗi đủ chưa?" anh gằn lên từng chữ, mấy ngày nay anh đã xuống nước năn nỉ như vậy mà cô còn không chịu, giận hờn vô cớ, anh không biết là giờ này trong đầu cô đang nghĩ cái gì nữa "cút đi, ra chỗ khác, không được nữa thì ly hôn đi" "Mặc Hân Nghiên" Lục Triết Hạo rống to lên, thím Trương nghe thấy tiếng liền vội vã chạy lên "thiếu phu nhân, thiếu gia" thím Trương đập cửa "thím xuống nhà" anh quát to, không thèm liếc một cái ra phía cửa "Nghiên, em vừa nói gì? Nói lại tôi nghe" "ly hôn đi" cô thờ ơ đáp lại, mặt vô hồn, nước mắt lã chã, chảy dài "em xem hôn nhân là trò đùa của em? Muốn cưới thì cưới, muốn bỏ thì bỏ?" Lục Triết Hạo tức giận, dứt khoát vùng chăn cô ra, không ngờ có ngày cô lại dám nhắc đến hai từ "ly hôn" trước mặt anh "ngay từ đầu tôi nói tôi muốn cưới anh sao? Là do hôn ước, hôn ước anh có hiểu không? Tôi đây là bị ép gả" "rốt cuộc là tôi làm cái gì? Nói" Lục Triết Hạo nghe vậy siết chặt tay, mắt đã sớm hằn tia máu, đỏ ngầu "anh làm gì thì tự lương tâm anh biết, việc anh làm thì sao lại hỏi tôi" nghe xong câu trả lời của cô, anh chỉ biết vò đầu bứt tóc vì bất lực, không hiểu mình đã làm cái gì mà khiến sự việc lại ra nông nỗi này "được, ly hôn thì ly hôn, em làm đơn, tôi ký" dứt lời, anh tiến ra ngoài, đóng sầm cửa vào Mặc Hân Nghiên cầm lấy chiếc gối bên cạnh mình, ném mạnh về phía cửa rồi nằm trên giường đau lòng bật khóc, hai mắt sưng húp lại ngập nước, đỏ hoe. Nói anh đi là đi thật sao? Chết tiệt, đáng ghét. "tôi hận anh huhuhu hức...a huhu" Lục Triết Hạo tức tối tới thư phòng, sập cửa, chân đạp mạnh vào chiếc ghế da đắt tiền rồi lôi máy điện thoại ra gọi cho Vương Tuấn Kiệt. "bar không?" "ừ, chỗ cũ" Hiện tại chỉ có Tuấn Kiệt mới có thể đi giải quyết nỗi buồn cùng với anh chứ giờ này hai ông bạn chết tiệt còn lại kia có khi đang chăn ấm đệm êm ôm vợ yêu ngủ ở nhà. "bao giờ lô vũ khí kia tới?" Lục Triết Hạo rót rượu ra cốc rồi nhấp một ngụm "ngày kìa" "nghe nói ông ta cho người canh sẵn bên đó rồi, chắc là cú vụ mảnh đất kia lắm nhỉ?" Vương Tuấn Kiệt nhếch môi "vậy thì phải chơi với ông ta đến cùng thôi" Tới tận 1 giờ rưỡi đêm Lục Triết Hạo mới về lại Lục viên, người nồng nặc mùi rượu bước vào phòng thì thấy cô vẫn đang hậm hực quay ra nhìn mình, hai mắt sưng húp, đỏ hoe "thế nào? Em viết đơn chưa? Đưa tôi ký" Mặc Hân Nghiên vẫn im lặng không trả lời, quay ngoắt sang bên cạnh Lục Triết Hạo lấy nhanh chóng lấy đồ rồi ra sang phòng tắm bên thư phòng, tắm xong, anh lại tiếp tục vùi đầu vào công việc
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60
Chương sau