Anh cứ chạy đi tìm mãi, cuối cùng cũng tìm thấy cô. Cô đang rất sợ hãi, khuôn mặt nức nở ướt đẫm nước mắt vì sợ, ngồi ôm hai chân, cúi gằm mặt xuống, cô ngồi trên một chiếc ghế xích đu có nệm màu trắng ngoài vườn. Thấy cô như vậy mà lòng anh như quặn lại, lấy chiếc áo vest đang mặt choàng lên người cô rồi ôm cô vào lòng. Cô cũng để anh ôm chặt, hai tay víu chặt vào chiếc áo sơ mi mỏng dính của anh.
“Hân Nghiên, bình tĩnh” anh nhẹ nhàng nói, tay vỗ lưng, rồi nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
Được anh an ủi trong vòng tay, cô cảm thấy yên tâm và an toàn đến lạ thường mà nín khóc.
“tôi đưa em về nhà” nói rồi anh ôm cô lên như em bé chạy nhanh về biệt thự. Trời lúc này đang mưa rất to, sấm chớp đùng đùng, cô núp vào anh mà người run bần bật.
Vào 3 năm trước, cô cùng với bố mẹ đi chơi thì gặp tai nạn giao thông trong một đêm mưa gió, sấm sét giật đùng đùng nhưng chỉ có cô giữ được mạng, bố mẹ cô ngồi trên ghế đằng trước đều gặp tổn thương lớn ở phần đầu khiến mất máu rất nhiều mà dẫn đến tử vong. Từ đó cô rất sợ mưa lớn và sấm sét. Mỗi khi trời mưa lớn lại gợi cho cô về ngày đó khiến cô kinh hãi. Kể cả có yên vị trong nhà thì người cô vẫn run bần bật, cuộn tròn trong chăn vì sợ. Cô miễn cưỡng chấp nhận hôn ước này cũng vì nó là mong muốn cuối cùng của mẹ cô trước khi mất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-phu-nhan-yeu-em-nhat-doi/244084/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.