Phòng vẽtranh của Cơ Tố Thanh rất rộng rãi, mùi thuốc vẽ bị thay bằng mùi cỏxanh rất dịu. Cơ Tố Thanh đi tới bên cửa sổ kéo rèm lửa, ánh nắng buổitrưa chiếu sáng cả căn phòng.
“Tiểu Nhu, cháu ngồi xuống trước đi!! Để mợ qua phòng làm việc tí”
Cơ Tố Thanhtừ bên ngoài đi vào!! Trong tay cầm cái túi!! Nhìn bộ dạng mệt mỏi củabà, xem ra sau khi nhận được điện thoại của nhân viên liền vội vã chạyđi.
Mẫn Nhukhông hề ngồi xuống ngay, lúc rãnh rỗi cô dạo quanh căn phòng vẽ tranh,tất cả các bức vẽ đều không thấy đâu. Trên giá vẽ không hề có giấy pháchọa hay vẽ bản đồ, nhưng lại có giấy trắng bị bút chì gạch vài vết.
Do tò mò,Mẫn Nhu tiến gần lại nhìn, đường cong mơ hồ dường như đang vẽ một gươngmặt, nhưng lại chỉ vẽ từ sống mũi trở lên, phần còn lại không hề vẽtiếp. Đôi mắt thông minh, lông mày rậm xem là người thanh niên anh tuấnthành đạt.
Điều nàykhiến Mẫn Nhu nhớ tới người con trai đã qua đời của Cơ Tố Thanh. Bức họa vẫn chưa vẽ hết, Mẫn Nhu nhẹ thở dài, xem ra Cơ Tố Thanh vẫn nhớ ngườicon đã qua đời, nhưng bà lại không thể vẽ hoàn chỉnh, chứng tỏ đó là nỗi đau khắc cốt ghi tâm.
“Đừng đứng nữa! Cháu mau ngồi xuống đi”
Lúc Cơ Tố Thanh trở về trên tay bưng hai ly nước lọt!! Có lẽ ngại sức khỏe của Mẫn Nhu nên bà không pha cà phê.
“Cảm ơn mợ”
Mẫn Nhu nhận ly nước!! Cô rời khỏi bức tránh đi đến trước giá vẽ bên cạnh ngồixuống, Cơ Tố Thanh nhìn lướt qua bức vẽ chưa hoàn thành, gương mặt không tiết lộ tâm tình.
“Tiểu Nhu, trước kia mợ có gặp cháu ở đâu chưa? Mợ cảm thấy cháu rất quen”
Mẫn Nhu cũng từng làm ở phòng tranh của Cơ Tố Thanh, nhưng lúc đó Cơ Tố Thanh cốnghiến hết mình vì hội họa nên ngày nào cũng bận bịu, rất ít khi tới phòng tranh. Tuy Mẫn Nhu có gặp bà vài lần nhưng tất cả chỉ là cái liếc mắtvội vàng, chưa từng nhìn kĩ nhau.
Sau đó cô vì thích Kỷ Mạch Hằng, lại gặp ngay lúc Kỷ thị gặp chuyện nên xin nghỉ gia ngập giới giải trí, mấy năm qua Cơ Tố Thanh cũng trải qua chuyện đauxót mất con nên rất nhiều chuyện phai nhạt dần. Hơn nữa, bà cũng khôngchạy tới chạy lui khắp nơi, một thời gian dài đều xuất hiện ở phòngtranh lại không nhìn thấy Mẫn Nhu, chuyện không nhớ cũng bình thườngthôi.
Mẫn Nhu nhấp miếng nước, mỉm cười nhìn ánh mắt nghi hoặc của Cơ Tố Thanh, cô cũng không giấu diếm.
“Khi cháu học đại học có tới làm thêm ở phòng tranh của mợ, lúc đó có gặp mợ vài lần”
“Thì ra là vậy…”
Cơ Tố Thanh cười nhẹ một tiếng, hai mắt lóe lên tia sáng, cúi đầu uống nước không nói nữa.
Sự im lặnglan tỏa giữa hai người, nhưng không có ai cảm thấy lúng túng hay thiếuthoải mái! Ngược lại, họ cùng tận hưởng cảm giác thanh bình này.
Vì trước đây Mẫn Nhu cũng từng học qua hội họa, nên Cơ Tố Thanh không cần dạy lạicác kiến thức về hội họa cho Mẫn Nhu, bà chỉ kêu Mẫn Nhu vẽ phác thảothử vài cái sau đó ở bên chỉ điểm vài điều.
Đã nhiều năm không vẽ lại, Mẫn Nhu cầm bút có vẽ hơi cứng, vẽ được vài nét rồi mớitìm được lại cảm giác ban đầu, cô nhanh chóng vẽ từng đường cong trên tờ giấy, một gương mặt quen thuộc từ từ lộ ra. Mẫn Nhu khẽ dừng bút lại!!Cơ Tố Thanh cười ra tiếng khiến Mẫn Nhu đỏ cả mặt.
“Tuy nét vẽ chưa chuẩn nhưng lại rất có tiềm năng, hơn nữa lại rất có tâm nên mới phác họa được thế này”
Từng đườngcong đứt đoạn tạo thành một gương mặt anh tuấn, tóc ngắn đánh rối, lôngmày anh tuấn, sống mũi thẳng, đôi mắt đẹp sáng rực, hai gò má hơi caotạo nên một loại khí chất thần bí..
Cơ Tố Thanhnói không sai, kĩ năng vẽ của Mẫn Nhu không phải quá tốt, ở trong giớihọa sĩ ngay cả xếp hạng cũng không có. Nhưng bức họa này xuất sắc ở chỗ, khi Mẫn Nhu vẽ Lục Thiếu Phàm cô đã đem cả tình cảm mình vào nên ngườiđàn ông trong tranh càng thêm sinh động”
“Gần đây trong phòng tranh luôn có một người thanh niên trẻ tuổi tới, mỗilần tới đều đứng ở cùng một vị trí ngẩn người rất lâu. Lúc về cũng muatranh, nhưng cậu ta chưa từng nhìn qua bức tranh mà mình mua.”
Trong lòngMẫn Nhu cũng nao nao, lời nói ám chỉ của Cơ Tố Thanh sao cô không hiểu.Cô cũng hiểu người thanh niên trẻ tuổi mà Cơ Tố Thanh nói là ai, nhưngCơ Tố Thanh nói thế xem ra là dó xét tâm tư cháu dâu mình.
“Tiểu Lý mỗi lần tiếp cậu ta đều nói cậu ta hình như đang đợi ai đó, có vẻđang đợi một người con gái rất quan trọng với anh ta?”
Cơ Tố Thanhđem bút chì đặt lại vào hộp, dùng khăn giấy lau sạch, ngẩng đầu nhìn Mẫn Nhu đang nhìn mình. Mẫn Nhu cũng chỉ thản nhiên cười, chứng tỏ mìnhkhông hề dao động.
“Quan trọng thì sao, người con gái đó cũng không muốn trở lại vì cô ấy đã tìm được một nửa thật sự của mình. Hơn nữa, người phù hợp với mình nhấtkhông nhất thiết phải là người ban đầu mình thích phải không ạ?”
Dáng vẻ bình thản của Mẫn Nhu chỉ đối lấy sự trầm mặc của Cơ Tố Thanh. Mẫn Nhu không chột dạ, ánh mắt cũng không né tránh. Cơ Tố Thanh nhếch môi, hài lònggật đầu, ánh mắt nhu hòa nhìn bức phác thảo.
“Trước kia mợ không hiểu một người kiêu ngạo như nó lại hạ mình đi cầu xin chú ba, bây giờ nhìn lại xem ra cháu thật sự xứng đáng để nó làm vậy”
Mẫn Nhu theo mắt của Cơ Tố Thanh nhìn gương mặt quen thuộc trên tờ giấy, nụ cười lúm đồng tiền đầy hạnh phúc, ngón tay chạm vào đôi mắt của anh, nhẹ giọngthì thầm:
“Anh ấy đối với cháu quá tốt, cháu chỉ có thể dùng sự chân thành của mình đã báo đáp anh ấy”
Mẫn Nhu vẽtrong phòng tranh suốt cả buổi trưa. Khi Lục Thiếu Phàm gọi điện thoạitới thì cô đang nói chuyện phiếm với Cơ Tố Thanh. Nghe Lục Thiếu Phàmnói thuận đường tới đón cô, Cơ Tố Thanh không quên trêu Mẫn Nhu:
“Từ tòa thị chính đến đây phải đi một vòng lớn, vậy mà không biết tiết kiệm tiền xăng.”
Lúc Mẫn Nhu và Cơ Tố Thanh đi xuống lầu thì nhân viên đang tụm lại nói truyện, trời đã gần tối nên khách cũng tản dần.
Mọi người vừa thấy Mẫn Nhu và Cơ Tố Thanh liền kích động mừng rỡ, đứng dậy cung kính chào.
“Cô Cơ, Lục thiếu phu nhân”
Vừa rồi vẫngọi cô là Mẫn Nhu, vừa quay lại đã thành Lục thiếu phu nhân. Mẫn Nhucũng không quan tâm nhiều, cười yếu ớt, sau đó đứng cùng Cơ Tố Thanhtrong sảnh, vừa tán gẫu vừa đợi Lục Thiếu Phàm tới đón.
Mấy nhânviên ở đây cũng không lớn tiếng, theo lẽ tự nhiên thấy Mẫn Nhu liền muốn đến gần nhưng lại không tìm được đề tài để nói, một người bỗng nói
“Cô gái vừa nãy thật sự khiến người ta khó chịu, tôi làm việc ở đây hai năm rồi chưa từng gặp qua loại phụ nữ dối trá như cô ta”
Mẫn Nhu nghe nhân viên kia oán hận kể. Cô quay đầu lại, là nhân viên lúc nãy đóntiếp Mẫn Tiệp và Will, Mẫn Nhu có thể thấy sự bất mãn dành cho Mẫn Tiệphiện ra trên mặt cô nhân viên.
“Côta chẳng hiểu gì hội họa mà cứ tỏ ra là người trong nghề!! Cô ta còn dám xoi mói mấy bức danh họa, còn nói họa sĩ nổi tiếng khắp nước Càng Phong là ông ngoại cô ta, cũng chỉ có người đàn ông đó mới chịu được cô ta,còn cười hiền, nếu là tôi a đã sớm xoay người bỏ chạy, tránh mất mặt”
“Sau đó còn dõng dạc nói Từ Bi Hồng là bạn cũ của ông cố của cô ta, đều lànhững nhà thư pháp nổi tiếng. Tôi thiếu chút nữa cười đến sặc sụa, Từ Bi Hồng chỉ là họa danh, không biết từ khi nào lại vung bút lông lên giấyTuyên Thành!”
Đám nhânviên cười rộ lên!! Mẫn Tiệp đã không biết còn hay làm ra vẻ nên đã tựbiến mình thành trò cười, chỉ sợ Mẫn Nhu cũng không ngờ cô ta lại nóidối vụng về như thế khiến người ta không nhịn được cười to.
Mẫn Nhu cũng chỉ biết cười trừ, nhưng Cơ Tố Thanh bất đắc dĩ cười:
“Ởđây người tỏ vẻ mình biết nhiều các cô cũng đâu phải chưa gặp qua, saobây giờ lại giống như thấy quốc bảo say sưa nói chuyện thế kia”
Người nhân viên khơi mào câu chuyện có vẻ oán trách nói:
“Tuy đã gặp qua không ít nhung em chưa từng thấy ai giả dối như vậy, cứ bacâu thì lại khoe mẽ cứ y như sợ người khác không biết xuất thân của côta”
Cơ Tố Thanhnhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc ngăn nhân viên nói tiếp, dù sao bà cũngkhông thích dùng những lời này nói về người khác.
“Tiểu Lý những lời như thế không nên nói nữa. Phòng tranh chúng ta là nơi vẽtranh không phải chợ búa, để những vị khách khác nghe được sẽ gây raphiền toái biết chưa?”
Đám nhânviên ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhưng vẻ khinh khi vẫn thấy rất rõ, hơn nữa từ những lời Mẫn Nhu nói ngay từ đầu nên chắc chắn sẽ không dễ thay đổi thái độ của họ dành cho Mẫn Tiệp.
Mẫn Tiệp từnhỏ đã ngại bần yêu phú, ngay cả lựa bạn ngồi cùng bàn cũng xem gia cảnh đối phương, nếu đối phương không mặc hàng hiệu thì cô ta cũng khôngquan tâm, lại còn châm chọc khiêu khích. Ở trước mặt người giàu có, côta vẫn duy trì vẻ dịu dàng của một thiên kim nhà giàu có giáo dục, do đó cô ta cũng thể lừa được các vị đại thiếu gia nhà giàu.
Mẫn Nhu khivừa về Mẫn gia, cũng nghe nói người chị cùng cha khác mẹ này của mìnhrất dối trá, sống chung lại càng phát hiện. Mẫn Tiệp rất ham hư vinh,hơn nữa cô ta cũng không thể chịu được khi người khác sống tốt, điểm này cô đã tự mình kiểm nghiệm.
Khi cô vàLục Thiếu Phàm hạnh phúc, Mẫn Tiệp liền tìm cách nói xấu mối quan hệ vợchồng giữa hai người, không nói tới năm lần bảy lượt châm ngòi nổ, ởtrước mặt mọi người vu oan cô, chỉ cần như thế đã biết cô ta không phảingười tốt lành.
Mẫn Nhu ngồi dưới lầu nhìn thấy bên ngoài phòng tranh một chiếc xe màu đen dừng lại, chiếc xe mới tinh lóe ra ánh sáng, ngay cả bảng số xe cũng rất lạ. MẫnNhu tính đưa mắt nhìn sang chỗ khác thì thấy một người đàn ông mở cửabước xuống là Lục Thiếu Phàm tới đón cô.
Sau khi khóa xe, Lục Thiếu Phàm đẩy cửa vào, ánh mắt nhìn Mẫn Nhu toát lên sự dịudàng tự nhiên, bước chân bình thảnh cũng đẩy nhanh, Mẫn Nhu vui vẻ congmôi cười thì Lục Thiếu Phàm đã tới bên cô.
“Sao lại đổi xe vậy, mấy năm qua mợ chưa từng thấy cháu đổi mà?”
Cơ Tố Thanhbiết rõ còn tố tình chế nhạo, nhìn đôi vợ chồng son ngọt ngào, trong mắt bà toát lên vẻ vui mừng, nhưng vẫn che giấu chút ưu thương.
Nếu như con trai bà còn sống chắc cũng đã kết hôn sinh con.
“Mợ ba, chú ba đã đi Bắc Kinh công tác!! Trong nhà cũng chỉ có mình mợ, hay cùng bọn cháu về đại viện ăn cơm đi”
Cơ Tố Thanh tuy cảm thấy ấm áp nhưng không đồng ý, phất tay giải thích:
“Mấy ngày trước mợ đã đồng ý để cho một tạp chí phỏng vấn, tối nay mợ phảidùng họ dùng cơm nên không đi được.!! Nhớ thay mợ hỏi thăm gia gia và mẹ cháu”
Sau hi chào tạm biệt Cơ Tố Thanh, hai người cũng không đi dọa mà về nhà ngay! MẫnNhu quan sát xe mới của Lục Thiếu Phàm, so với xe thể thao chiếc xe nàyngồi rất êm, không gian bên trong cũng rất rộng, nhìn hàng ghế rộng rãiphía sau Mẫn Nhu cảm thấy rất vui!! Xe này là dành cho 5 người gia đìnhhọ.
Khi họ láixe vào đại viện thì nghe tiếng pháo vang lên. Từ xa, khi đánh khúc quanh vào nhà Lục gia thì qua gương chiếu hậu Mẫn Nhu thấy sân nhà ai đó đang rất vui vẻ, ngoại trừ tiếng pháo vang lên không dừng còn treo cả haichiếc đèn lồng đỏ, Mẫn Nhu nhíu mày, chẳng phải vẫn chưa tới Tết nguyên tiêu mà?
Bạn gái? Mẫn Nhu quay đầu nhìn Lục Thiếu Phàm, nhìn dáng vẻ bí hiểm của anh giốngnhư câu nói vừa nãy không phải từ miệng anh phát ra. Lúc lái vào Lụcgia, Mẫn Nhu quay đầu thấy nhà đang giăng đèn kết hoa quả thật là Thẩmgia.
Mẫn Nhu liền hiểu ra, Thẩm Tấn Hàm dạo gần đây ở chỗ Chân Ni quyết tâm công phá pháo đài, bạn gái mà Lục Thiếu Phàm chắc chắn là Chân Ni, nói cách khác,Chân Ni đã chịu Thẩm Tấn Hàm?
Lục ThiếuPhàm cười khẽ nhìn vẻ nghiêm trọng của Mẫn Nhu, lúc dừng xe anh đưa tayngắt mũi cô, cởi dây an toàn bước xuống xe!! Giúp Mẫn Nhu mở cửa xe xong liền bổ sung một câu.
“Hình như ngay cả hai vị trưởng bối bên nhà gái cũng tới, nghe nói là chọn ngày kết hôn..”
“Chọn ngày kết hôn..”
Mẫn Nhu caogiọng nói!! Cô tính đưa mắt nhìn căn nhà náo nhiệt thì bị Lục Thiếu Phàm kéo vào lòng, ôm lấy cô đi vào căn biệt thự sáng đèn.
“Đừng vội, lát nữa người em muốn gặp sẽ tự mình tới thôi, đến lúc đó hỏi cũng không muộn”
Trên thựctế! Lục Thiếu Phàm nói không sai, khi họ vừa vào nhà ngồi chưa nóng ghếđã có người tới cửa phát bánh kẹo cưới, người cầm trong tay bó kẹo lớnánh mắt né tránh là Chân Ni, bên cạnh người cười đến xuân phong đắc ýkhông ai khác là Thẩm Tấn Hàm?
“Lục lão đôi, tôi mang bánh kẹo cưới tới rồi, sao vẫn còn núp trong vỏ rùa không ra thế?”
Tiếng cườisảng khoái già nua vang lên, Mẫn Nhu chú ý người đi sau Thẩm Tấn Hàm vàChân Ni, dáng vẻ chắp tay sau lưng, gương mặt sáng rực Thẩm Lão gia tử.Ông cười đến không khép miệng, hướng về cầu thang hét lên hoàn toàn mấtđi vẻ uy nghiêm chững chạc, càng giống như Lão ngoan đồng thích khoekhoang
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]