Mẫn Nhu cười như không cười, giọng nói lúc nào cũng khinh khỉnh so với việc giận lên mà mắng mỏ chỉ có hơn chứ không kém.
Trong phòngkhách ấm áp, Mẫn Nhu miễn cưỡng vắt chân, nhếch môi, hếch mí mắt lên,gương mặt không hề áy náy vì những lời mỉa mai mình vừa nói. Cô vẫn cầmcốc nước, nhưng lại thấy nước ấm đã lạnh liền gọi dì Mai đang bận rộntrong bếp nói:
“Dì Mai, giúp tôi rót ly nước, cảm ơn”
Dì Mai lấybình thủy đổ thêm nước nóng cho Mẫn Nhu không hề quan tâm tới ba ngườiđang đứng trơ như tượng, xong việc liền mang bình thủy vào bếp.
Xuyên qualuồng khói lập lờ, Mẫn Nhu nhìn vẻ mặt nhẫn nhịn đến khó coi của Hồnglam, dung nhan cao quý tao nhã dường như không hề có ý xua nịnh, chẳngqua bà ta vì đại cục mà nhẫn nhịn, nhìn vẻ mỉa mai của Mẫn Nhu bà ta xem như không thấy.
Mẫn Tiệpđang yên lặng liền như bị đốt pháo, gương mặt nhỏ mềm mại bừng bừng lửagiận. Trước khi cô ta kịp nhảy ra thì Hồng Lam đã kéo lại, bà ta dùngánh nghiêm nghị nhìn Mẫn Tiệp bảo cô ta ngoan ngoãn đừng lên tiếng.
Mẫn Nhu cười giễu để cốc nước xuống, xem ra Hồng Lam đến hôm nay đã có chuẩn bị, quyết tâm không phản bác dù có bị cô làm nhục.
Nguyên nhânkhiến Hồng Lam dẹp bỏ mọi tôn nghiêm hạ mình như thế, ngay cả thù xưahận cũ hay hôm nay hận mới đều dẹp sang một bên. Mẫn Nhu tự nhận mìnhbiết quá rõ Hồng Lam bà ta chỉ nhìn vật thiển cận bên ngoài, chẳng lẽhôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-pham-em-yeu-anh/2049871/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.