Gương mặt cô như bị lông mao lướt nhẹ qua, cảm giác nhột nhột. Mẫn Nhu đưa tay hấtđi lại chỉ chạm vào một bàn tay với khớp xương rõ ràng. Trán mang đếncảm giác mềm mại mơn trớn, khi mở mắt ra, Mẫn Nhu giật mình đập vào mắtlà gương mặt anh tuấn của Lục Thiếu Phàm.
Đôi mắt đenlấp lánh ánh sáng, đôi mắt dán chặt vào gương mặt nhỏ nhắn mờ ảo của cô. Mẫn Nhu nhẹ cong môi, nửa tỉnh nửa mơ híp mắt lại, chủ động ôm lấy LụcThiếu Phàm nói, thì thầm nói: “Sao anh lại dậy sớm thế?”
“Anh đánh thức em rồi sao? Ngoan, ngủ tiếp đi, lát nữa anh sẽ nhờ dì Mai gọi em dậy”
Lục Thiếu Phàm cúi người khi cô đang ôm lấy anh, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô, rồi vui vẻ xuống giường đi vào phòng tắm.
Tiếng nướcchảy như có như không từ phòng tắm truyền ra, Mẫn Nhu nằm thư thái trêngiường, cảm giác mơ màng buồn ngủ cũng từ từ biến mất. Cô quay đầu nhìnánh mặt trời sáng rực ngoài cửa sổ cũng không muốn ngủ tiếp.
Khi LụcThiếu Phàm bước ra thì thấy Mẫn Nhu đang đứng ngồi bên cửa sổ, cánh taytrắng mảnh mai bao lấy đầu gối, cả người co rúc trên ghế, mái tóc đenmềm mại rủ xuống nơi thắt lưng. Dưới ánh nắng sáng rực thuần khiết cônhư tiên nữ từ trong khu rừng bước ra vừa thuần khiết lại xinh đẹp taonhã.
Nghe tiếng mở cửa, cô quay đầu lại nhìn anh đứng lặng ngay cửa, gương mặt cười rộ lên một nụ cười ngọt ngào vui vẻ.
Cô chỉ mặcchiếc áo ngủ mỏng manh, nhận thấy vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-pham-em-yeu-anh/2049856/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.