“Ngày mai, chúng ta đi bái tế mẹ vợ đi!”
Mẫn Nhu đang đẩy cửa vào thì khựng lại, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể sau lưng quenthuộc, không có phản kháng, tùy ý Lục Thiếu Phàm đem cô ôm vào tronglòng, chiếc cằm dưới cựa nhẹ vào bờ vai thon của cô, gắt gao nắm lấytay, dường như muốn cô dung nhập trong cơ thể.
Lục ThiếuPhàm đối với mẹ của cô xưng hô tôn kính mà cung khiêm, đối với Hồng Lamlại tỏ ra bất hòa đối lập hoàn toàn, chẳng lẽ, Lục Thiếu Phàm không nghe những lời đồn người ngoài đối với cô và mẹ cô sao?
Tiểu tamcùng con gái của người tình, kí ức hai mươi năm trước tại Mẫn gia chợthiện lên, liền như bóng với hình, người bên ngoài đều chỉ trỏ, cô cũngkhông để ý, duy chỉ với cái nhìn âu yếm của người đàn ông trước mặt này, làm cho cô vẫn không dám đem chuyện của mẹ thẳng thắn với Lục ThiếuPhàm.
Bởi vì rấtđể ý, cô sợ, Lục Thiếu Phàm một khi phát hiện ra chuyện hèn mọn như thếnày, cô sẽ không biết làm sao, sẽ làm hạnh phúc hiện tại nhanh chóngtheo khe hở bay đi.
Ở trong lòng của anh, quay người lại, cô cẩn thận nhìn anh, trong con ngươi đen láymà trong suốt, cô không tìm thấy cái gì là ngụy trang giả dối, tronglòng đau xót, ỷ lại hoàn toàn vào người Lục Thiếu Phàm, hấp cái mũi, rầu rĩ nói:
“Cám ơn anh, Thiếu Phàm!”
Ngón taython dài khẽ ngắt chiếc mũi của cô, trong đôi mắt đều là nhu tình nhưnước, Lục Thiếu Phàm chính là càng thêm ôm chặt cô, khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-pham-em-yeu-anh/2049838/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.