Mẫn Nhu tựnhiên mở mắt ra, cả cơ thể mệt mỏi đau nhức, dưới chăn, bàn tay nhỏ khẽđể sang bên cạnh nhưng chỉ tiếp xúc với không khí lạnh lẽo.
Từ từ ngồidậy, Mẫn Nhu sửa sửa mái tóc quăn, sau đó sắp xếp chăn nệm chỉnh tề, bên trong không khí dường như còn lưu lại hơi thở của Lục Thiếu Phàm, côthở dài, khóe miệng nở nụ cười.
Khi cô rửamặc bận đồ xong liền đi xuống lầu, trên bàn cơm chỉ còn có bà Lục, cửchỉ tao nhã uống sữa, thấy Mẫn Nhu đi tới liền gật đầu: “Ngồi xuống đi, uống chút canh bổ sung sức khỏe”
“Dạ, cảm ơn mẹ”
Mẫn Nhu ngồi xuống, dì Mai từ trong bếp mang chén canh đặt đến trước mặt, mùi hươngthơm ngào ngạt khiến Mẫn Nhu tò mò cầm lấy thìa, múc một muỗng nếm thửhương vị.
“Nếu thích thì uống nhiều một tí, là xương bò sáng nay mẹ dặn dì Mai ra chợ mua cho con.”
Mẫn Nhu múc muỗng canh cho vào miệng, nhìn luồng khói nóng từ bát canh bốc lên không thể nào uống muỗng thứ hai.
“Phụ nữ chúng ta phải có con thì mới có thể giữ được tình cảm của đàn ông”
Bà Lục nói bang quơ, nhưng hàm ý trong Mẫn Nhu dĩ nhiên hiểu, ngẩng đầu, nhìn bà Lục cười.
“Con biết thưa mẹ”
Dưới ánh mắt kì vọng của bà Lục, Mẫn Nhu cố gắng uống xanh chén canh thịt bò, thấybà Lục tỏ vẻ hài lòng rồi đứng dậy chuẩn bị đi làm, Mẫn Nhu hít sâu,muốn đè nén cảm giác khó chịu trong bụng.
“Con nếu đã gả vào Lục gia, người làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-pham-em-yeu-anh/2049824/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.