"Nếu suy nghĩ kỹ, cô có thể nghĩ ra được, không phải sao? Con dâu của nhà họ Lục, gia đình có thể chỉ có bốn bức tường, nhưng tuyệt đối không thể lớn lên trong gia đình mà thân tình cũng có thể mua bán như nhà họ Cố được." Bùi Dực thu hồi tài liệu trên tay cô, "Tạm thời đừng nói cho anh ấy, tôi tới đi tìm cô."
"Tôi không cần phải cam kết bất kỳ cái gì với ai cả, đây là anh tự nguyện cho tôi xem, tôi và Lục Duật Kiêu là vợ chồng, tôi đối với anh ấy, sẽ giữ vững sự thẳng thắn cần thiết." Cố Tử Mạt không sao cả ngoắc ngoắc môi, cũng không đồng ý.
Bởi vì giữa cô và Lục Duật Kiêu, thiếu sự thẳng thắn, mới tạo thành sự ngăn cách như bây giờ, như vậy về sau, cô sẽ không như vậy nữa.
Giữa bọn họ có vấn đề, cô sẽ nói thẳng ra, hơn nữa nói cho anh ấy biết.
Bùi Dực không ngờ cô sẽ nói như thế, ngẩn người, sau đó lắc đầu, dán kín tập tài liệu, nắm chặt tay Diệp Nhất Đóa, xải bước ra bên ngoài.
"Này, anh buông tôi ra!" Diệp Nhất Đóa vừa kéo tay Bùi Dực, vừa bất mãn kêu la với Bùi Dực.
"Không đi U Lan cư?" Một câu nói của Bùi Dực, liền ngăn chặn mọi phản kháng của Diệp Nhất Đóa.
Cố Tử Mạt tiến lên vài bước, muốn ngăn cuộc chiến bắt gian ở U Lan cư tối nay, mới vừa đi được mấy bước, điện thoại di động có tin nhắn đến, cô vội liếc mắt nhìn, lòng bàn tay một trận tê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-cung-vo-tan-troi/2507868/chuong-117-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.