Một cuộc điện thoại đánh vỡ phần xanh thẳm yên tĩnh này.
Cố Tử Mạt nhìn chằm chằm điện thoại, một lúc lâu sau, mới nhận, "Xin chào."
"Tử Mạt, là tôi, Yên Nhiên, không biết cô còn nhớ tôi hay không? Ngày hôm qua chúng ta đã gặp nhau."
Cố Tử Mạt ‘ ừ ’ một tiếng, "Dĩ nhiên là nhớ, Lâm tiểu thư có chuyện gì không?"
"Là như vậy, tôi thấy hôm nay thời tiết rất tốt, bên ngoài bầu trời rất xanh, vừa vặn tôi thích nhất màu xanh dương, cho nên muốn hỏi cô, trưa nay cô có bận gì không, nếu như không có chuyện gì, có thể tới nhìn trời, tâm sự với tôi hay không?"
Đối với lời mời mọc của Lâm Yên Nhiên, trong lúc nhất thời Cố Tử Mạt cũng không biết làm sao.
Không nghe thấy Cố Tử Mạt trả lời, giọng nói của Lâm Yên Nhiên ở đầu bên kia chán nản rất nhiều, "Có phải tôi làm phiền đến cô không? Tử Mạt, rất xin lỗi, hiện tại ở bên này tôi chỉ có một người bạn là cô, nếu như đường đột, thì......"
"Cô không làm phiền gì tôi...đúng lúc buổi trưa tôi rảnh, có thể tới."
"Thật?!" Lâm Yên Nhiên có vẻ vô cùng vui mừng, "Vậy tôi chờ cô."
Cúp điện thoại, Cố Tử Mạt nhìn trời xanh bên ngoài cửa sổ, suy tư một trận.
Cô cũng không biết, đồng ý Lâm Yên Nhiên, là đúng hay không. Điều này làm cho cô hoang mang cho tới trưa.
Buổi trưa sau khi dùng bữa với Diệp Nhất Đóa, Diệp Nhất Đóa đề nghị đi dạo phố một chút, Cố Tử Mạt uyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-cung-vo-tan-troi/2507861/chuong-115-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.