Chương trước
Chương sau
"Đại Thiếu Gia." Tài xế bị phái tới nghênh tiếp kính cẩn lên tiếng.

Lục Duật Kiêu khẽ lên tiếng, hành lý bị bỏ vào cốp sau, anh ngồi vào ghế sau xe.

Xe hướng về phía Sơn Trang, dọc theo đường đi, quang cảnh quen thuộc của thành phố xẹt qua trước mắt, nhưng mặc dù sống ở đây gần ba mươi năm, nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn không tìm thấy cảm giác mình thuộc về nơi này.

Cảnh vật trước mắt xẹt qua như con thoi, cuối cùng xe lái vào Beverly Hills, thành phố Los Angeles,nơi này có danh hiệu "Khu dân cư tôn quý nhất thế giới", cũng có khu phố buôn bán sang nhất toàn cầu, lại thêm khu nhà cao cấp của phần động các minh tinh điện ảnh của Hollywood, cũng là Thánh Địa điện ảnh của toàn thế giới.

Đặc biệt là những cửa hàng danh tiếng trên đường Roddy Âu, bao gồm tất cả những thương hiệu nổi tiếng và quý giá nhất Nam California, mà mỗi một gian cửa hàng, đều có một lối kiến trúc đặc biệt. Tất cả châu báu cùng trang sức nhãn hiệu nổi tiếng đều tìm được nơi biểu diễn hoa lệ nhất ở chỗ này, mặt tiền của mỗi cửa tiệm đều được bố trí xanh vàng rực rỡ, khí phái mênh mông như của hàng mỹ thuật tạo hình.

Nhưng những thứ phồn hoa sáng chói ngoài cửa xe này, cũng vẫn không làm anh có một chút hăng hái nào như cũ.

Hành trình trở về lần này, bị anh coi thành một nhiệm vụ hạng nhất, mà không phải là về nhà.

Nơi nào có cô, càng giống như là nhà của anh.

Nghĩ đến đây, người đàn ông nhẹ nhàng lắc đầu, cười khổ, mới rời khỏi nơi đó một ngày, liền bắt đầu nhớ nhung, anh chưa bao giờ biết bản thân mình cũng có lúc biến thành như vậy, tình cảm bị đè nén một khi tìm được cửa đột phá, sẽ bộc phát giống như nước lũ vậy.

Ngón tay vô tình đùa bỡn điện thoại di động, thoải mái tìm ra tên cô trong danh bạ, muốn gọi điện thoại qua, nghe giọng nói của cô một chút, nhưng vừa nghĩ đến vấn đề chênh lệch múi giờ, thì nhịn xuống, thay vào đó nhắn một tin nhắn báo tin.

Cuối cùng, xe đến trước của một căn biệt thự độc lập.

Kiến trúc hùng vĩ đột nhiên đập vào mắt, cửa chính bằng đồng thau chạm khắc thủ công đá cẩm thạch, một đài phun nước caohình trụ ở giữa rõ ràng càng tăng thêm khí thế bất phàm, của chính bằng đồng thau theo xelái vào liền tự động mở ra, theo sát đập vào mi mắt là một hình hòn non bộ hình chữ nhật.

Cùng lúc Lục Duật Kiêu bước xuống xe, quản gia cũng đã dẫn mọi người xếp thành hàng nghênh đón, nhận lấy hành lý trong tay tài xế.

"Đại Thiếu Gia, lão gia đi đánh bóng cùng một người bạn làm ăn, bọn họ tham gia là hoạt động tập thể, mấy hôm nay chỉ sợ là không kịp về." Quản gia vừa xách theo hành lý, vừa cung kính nói.

Lục Duật Kiêu gật đầu một cái, tiếp tục đi về phía trước, sải bước vào biệt thự, Lục Hoài Nam đi ra ngoài chơi bóng là giả, cố ý tránh mặt anh là thật. Lục Hoài Nam như vậy, là nổi giận đâu, làm cha con gần ba mươi năm, làm con trai của Lục Hoài Nam, làm sao anh không hiểu chút tình khí này của cha mình chứ.

Nhưng, anh cũng không định cúi đầu trước người cha kiêu căng kia, màlựa chọn giả vờ như không biết thôi.

"Còn nữa, phu nhân cũng đi theo lão gia, Nhị thiếu gia hình như cũng đi theo." Quản gia ở trước khi Duật Duật Kiêu phát hiện trong nhà trống không, có chút khó xử nói rõ trước.

Nghe vậy, bước chân của Lục Duật Kiêu dừng một chút, lại không phải bởi vì những người khác không có ở đây, mà là muốn cải chính lời nói một chút, ánh mắt sắc bén của anh quét về phía quản gia, nhíu mày lạnh lùng hỏi, "Phu nhân? Ông chỉ vị phu nhân nào vậy!" Nói đến cuối, đã tỏ rõ vẻ tức giận.

"Vâng....." Quản gia hậu tri hậu giác, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, mới run run rẩy rẩy sửa chữa lại nói, "Là Nhụy phu nhân."

Khuôn mặt Lục Duật Kiêu nghiêm nghị, ánh mắt xẹt qua mọi người, nhìn về phía sân nhà tĩnh mịch, nói, "Mặc dù bà không có ở đây, nhưng vị trí cùng danh hiệu của bà, không cho phép những người không liên quan kia thay thế được, cũng không có ai có thể thay thế được!"

"Dạ dạ." Quản gia biết rõ mình phạm vào đại kỵ, thuận theo thừa nhận xuống.

Phải biết, trong nhà này vẫn là có hai phu nhân, phu nhân đầu tiên của lão gia, cũng chính là mẹ của Đại thiếu gia, mặc dù đã tái hôn đến Úc, nhưng ở trong mắt tất cả mọi người, vợ của Đại thiếu gia mới đảm đương nổi cách xưng hô ‘ phu nhân ’, mà từ rất lâu trước đó, đương gia Gia chủ của nhà họ Lục là Lục Hoài Nam cũng chấp nhận tất cả điều này.

Về phần vị Nhụy phu nhân kia, đương nhiên chính là người vợ mà lão gia tái giá, vì phân biệt vị phu nhân này cùng vị phu nhân trước, người trong nhà cũng thói quen gọi bà là ‘ Nhụy phu nhân ’, bởi vì vốn dĩ tên gọi của vị phu nhân mới này là ‘ Mạnh Nhụy ’.

Ánh mắt đen của Lục Duật Kiêu hướng tới phiến Tulip ngoài sân vườn này, lại nói, "Tôi nhớ, cha của tôi đã từng nói qua lời tương tự." Giọng nói của anh thâm trầm, ép tới cực thấp, lại giống như đang đưa bản thân vùi sâu vào trong ký ức xa xưa......

Năm đó, mẹ của anh cố chấp muốn có được tình yêu thuần túy kia, lại biến khéo thành vụng, bị người chui chỗ trống, vào lúc tâm thần đều mệt mỏi, bà dứt khoát rời khỏi nhà họ Lục, mà sau đó, cái người gọi là ‘ Mạnh Nhụy ’thay thế tiến dần từng bước, thành vợ mới của Lục Hoài Nam!

Mẹ của anh, lúc rời khỏi nhà họ Lục, chỉ để lại một mảnh đất trồng hoa Tulip, mà hàng năm, anh đều sẽ lại trồng hoa Tulip, một năm lại một năm, cho đến năm nay, anh cũng không có dũng khí trồng nữa.

Bởi vì một trận bệnh nặng, mẹ của anh, hương tiêu ngọc vẫn vào trận tuyết đầu tiên đầu mùa xuân rồi.

Mảnh vườn Tulip trước mắt này đang nở rộ, chẳng lẽ là —— Lục Hoài Nambày mưu đặt kế.

Anh nghĩ, trong lòng cha anh, cuối cùng vẫn là có mẹ anh. Nếu như không có, làm sao Lục Hoài Nam sẽ nói ra câu nói kia chứ, Lục Hoài Nam từng nói, vợ cũ của ông, ở nhà họ Lục, ý nghĩa không thể thay thế được.

Theo lời nói của Lục Duật Kiêu rơi xuống, quản gia cũng nhớ tới một đoạn chuyện cũ, gật đầu, mang theo nhè nhẹ than thở nói: " Lão gia đã từng nói như vậy, chúng tôi cũng đều nhớ."

"Vậy thì nhớ kỹ." Anh ném xuống câu này, xoải bước đi vào trong phòng, đi được nửa đường, đột nhiên quay người lại, phân phó nói, "Lần này tôi trở về có việc, chỉ ở mấy ngày sẽ đi, không cần gọi bọn họ trở về."

Quản gia lập tức khom người đồng ý.

Người giúp việc của nhà họ Lục rất tri kỷ đúng lúc, lúc anh đi vào trong nhà, thức ăn đã chuẩn bị thỏa đáng.

Tàu xe mệt nhọc, hơn nữa tâm tình không tốt, thức ăn có ngon hơn nữa cũng làm người ta khó có thể nuốt xuống, Lục Duật Kiêu chỉ ăn vài miếng cơm đơn giản, liền phân phó người giúp việc chuẩn bị nước ấm cho anh tắm, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi.

Trước khi lên lầu, hỏi quản gia, "Gần đây Yên Nhiên vẫn nằm viện, chưa từng trở lại trong nhà?"

Quản gia gật đầu, nói, "Gần đây bệnh tình của Lâm tiểu thư lúc tốt lúc xấu, cho nên vẫn lưu lại tại bệnh viện để quan sát. Đại Thiếu Gia, ngài muốn gặp Lâm tiểu thư sao? Tôi sẽ sắp xếp cho ngài."

Nghe được tin tức bệnh tình của Lâm Yên Nhiên không quá lạc quan, chân mày người đàn ông khó thấy nhẹ chau lại một chút, "Được, tôi ngủ trước 1 chút, vậy ông hãy sắp xếp đi."

"Vâng."

Lục Duật Kiêu nghỉ xong, liền đón xe đi tới bệnh viện tư nhân nơi Lâm Yên Nhiên tiếp nhận trị liệu.

Bệnh viện tư nhân này, là Lục Hoài Nam đặc biệt sáng lập vì Lâm Yên Nhiên, có đội ngũ bác sỹ nội khoa siêu giỏi, thiết bị vật lý trị liệu tân tiến nhất, nhưng mặc dù trang bị nguồn tài nguyên tốt nhất, nhưng đối mặt với ma ốm thì vẫn là thúc thủ vô sách.

Đi tới phòng điều trị dành riêng cho Lâm Yên Nhiên, người đàn ông trầm ngâm chốc lát, mới gõ cửa.

Rất nhanh, bên trong truyền đến giọng nói mềm mại dễ nghe, "e-in."

Lục Duật Kiêu đẩy cửa phòng ra, liền lập tức ngửi thấy một mùi thơm của hoa bách hợp, đây là mùi hương mà Lâm Yên Nhiên thích nhất.

Người giống như hoa, là cảm giác Lâm Yên Nhiên gây cho người khác, chính là một loại mát mẻ sạch sẽ rất đặc biệt, người khác đều không thể bắt chước được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.