Cô thật sự vẫn không chịu nổi loại người ‘ tự mình đa tình ’ như anh, chẳng qua ngại vì Hà Ân Chính vẫn còn ở đây, cô cũng không tiện bày tỏ rõ ràng cái gì, nhưng mặt chau lên, nhìn Hà Ân Chính, thản nhiên uy hiếp một câu, "Anh Hà, nếu như anh không tự mình nói lời xin lỗi, thì tôi chỉ sợ anh không thể bước ra khỏi cánh cửa này rồi."
Giọng nói của cô đến cuối câu còn có ý cợt nhả, hết sức khinh thường Hà Ân Chính đâu.
Ở nơi này, thật sự là cô ‘ có điều ỷ lại’, có vẻ sức mạnh tràn đầy, Hà Ân Chính là một con sên đáng thương, chỉ có thể mưu cầu sinh tồn trong kẽ hở của cô và Lục Duật Kiêu.
Khóe miệng của Hà Ân Chịnh cũng bị cô làm cho tức giận đến méo xệch, há miệng, nhưng vẫn cứng rắn nuốt những từ ngữ ô uế sắp ra khỏi miệng lại, bờ vai của anh ta lại run lên lẩy bẩy, run rẩy đưa tay về phía trước, muốn lấy điện thoại di động trong tay Lục Duật Kiêu.
Nhưng lá gan của anh ta quá nhỏ, tay vươn ra lại run quá mức lợi hại, còn chưa chạm đến điện thoại di động, đã rụt trở về.
Đường đường một đấng nam nhi thân cao bảy thước, mà ngay cả một cái điện thoại di động cũng không có cách nào cầm được!
Lục Duật Kiêu đều nhìn rõ ở trong mắt, anh đưa điện thoại di động về phía trước một chút, đôi mắt sắc bén híp một cái, "Anh Hà chẳng lẽ không muốn?"
Giọng nói người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-cung-vo-tan-troi/2507767/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.