Cố Tử Mạt nghe anh nói, một trận cảm động, nhẹ nhàng đem một cái tay khác của mình, cũng đặt lên trên bàn tay anh, trầm ngâm một chút, mới nói, "Anh có thể kể cho em nghe một chút, anh đã thiết kế cảnh chúng ta vô tình gặp gỡ như thế nào không, có lẽ em có thể nhớ ra anh, dù sao, anh đi tới đâu, đều là nhân vật cấp bậc nam thần rồi."
Đều nói sườn núi nhìn ngang vẫn là núi, người đàn ông này, chính là nam thần, đứng thẳng cũng là Nam Thần, dù nhìn thế nào, lại vẫn là Nam Thần.
"Anh thường xếp hàng ở phía sau em, nhìn em tính tiền, thậm chí có một lần, vào lúc em tính tiền, em không có tiền lẻ, vẫn là anh trả giúp em, đáng tiếc em cũng chỉ nói với anh một tiếng cảm ơn, nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái, vẫn coi anh như người qua đường như cũ."
Nói tới đây, anh dừng lại, lại nửa thở dài nói, "Anh đã từng cho rằng, lúc gặp lại, thông qua những động tác nhỏ này của anh, chúng ta có thể giống như người bình thường vậy, quen biết nhau, sau đó trở thành bạn bè bình thường, sau đó quan hệ qua lại, cuối cùng cùng nhau gặt hái hạnh phúc đơn giản bình thường, nhưng, ở chỗ của em, nhiều lần anh che chở, mỗi một lần lại sẽ gặp gỡ thất bại, điều này làm cho anh thấy rất thất bại, em lúc đó, chính là theo thói quen ngăn cách bản thân, theo thói quen vẫn duy trì một khoảng cách với người khác."
Theo lời nói của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-cung-vo-tan-troi/2507740/chuong-77-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.