Chương trước
Chương sau
Lục Duật Kiêu vừa lên lầu, đã có người nhiệt tình chào đón, mời anh vào ngay phòng VIP, anh vừa ngồi xuống, đã có người ra mời rượu rồi.

Anh sớm biết những người này đánh chủ ý gì, liếc một người mời rượu một cái, nhận lấy ly rượu uống một ngụm, đã coi như là có ý tứ cho phép ngồi xuống nói chuyện rồi.

Cả đám thấy anh uống rượu rồi, thở phào một cái, sau đó bắt đầu thay nhau tâng bốc anh, cái gì cũng nói, nhưng một câu khiến anh cảm thấy thoải mái cũng không hề có.

Tâm tình của anh không tốt, bắt đầu từ lúc Cố Tử Mạt lỡ hẹn, anh liên tục gọi điện thoại cho cô nhiều như vậy, đã sử dụng hết sự kiên nhẫn từ lúc chào đời tới nay rồi, lại tuyệt đối không thể ngờ được rằng, anh lại nhận được một cú điện thoại như vậy.

Từ cuộc điện thoại kia, lần thứ hai, thông qua cô, mà anh được thể nghiệm qua cái gì gọi là kinh hồn bạt vía.

Từ thủ hạ của mình, anh đã biết một chút tình huống, Kiều Tử Hoài dùng thân phận của anh, bắt cô, nếu không phải cuộc điện thoại sau đó, thì hành động đầu tiên của anh, chính là ra lệnh Kiều Tử Hoài dừng tất cả lại.

Nhưng, cô lại nhờ người nói lại với anh, hủy buổi hẹn.

Giọng nói lạnh lùng xa lạ đó nói, "Chào Ngài, có một cô gái nhờ tôi nói với ngài, hủy cuộc hẹn."

Bị lỡ hẹn, bị ép buộc kết thúc buổi hẹn, điều này cũng coi như thôi đi, ngược lại Cố Tử Mạt lại đến loại địa phương như này, khiêu vũ với Kiều Tử Hoài!

Hơn nữa dáng vẻ của cô ấy còn vui vẻ như vậy, khôgn một chút ghen đối với Kiều Tử Hoài, vốn nghi ngờ cô ấy bị Kiều Tử Hoài ép buộc, không nghĩ đến, nhìn dáng vẻ của hai người này còn rất hợp ý nữa.

Liếc mắt một cái đã rõ ràng rồi!

Nghĩ tới đây, trán nhăn lên, anh không nhịn được mà khẽ nhắm mắt lại.

Mọi người đang ngồi đây đều là người tinh mắt, đương nhiên nhìn ra cảm xúc của anh không tốt, người cầm đầu, vỗ tay một cái, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, mùi thơm xông ngay vào mũi, dưới ánh đèn, có ba cô gái đẹp với phong thái khác nhau đi vào.

Bầu không khí trong phòng, lại phối hợp với ánh đèn, lại càng tôn thêm vẻ đẹp động lòng người của các người đẹp.

Đối với đa số đàn ông mà nói, sắc đẹp của phụ nữ là liều thuốc tốt nhất để làm cho tinh thần hưng phấn.

Người dẫn đầu bạo dạn tiến lên, đẩy một người đẹp có khuôn mặt tinh tế đến trước mặt Lục Duật Kiêu, ồn ào lên nói: " Đến đây, Điềm Điềm, đến hát một bài với Lục thiếu đi, đến chọn bài tình ca sở trường nhất của em đi, không làm Lục thiếu say mê chết, thì bọn anh sẽ không để em đi đâu."

Lục Duật Kiêu nhạt nhẽo nâng ánh mắt, chỉ liếc lên đến đầu gối của cô gái, lại đưa ánh mắt đi khỏi, vuốt ve nâng ly rượu.

Hiện nay Điềm Điềm là nữ ca sỹ nổi tiếng nhất, được khen là ‘ ca hậu có giọng hát ngọt ngào ’, trong ngày thường thích khoe khoang thân phận, đối với những chính khách doanh nhân vẫn đều hờ hững, nhưng cô cũng muốn làm quen với Lục Duật Kiêu, nên đã bỏ dáng vẻ kiêu ngạo xuống mà đến đây.

Chẳng qua vị Lục Duật Kiêu này xem ra cũng khó đối phó, cô xốc lại tinh thần 18 lần, tiến lên một bước, lộ ra nụ cười ngọt đến phát ngán, "Xin chào Lục thiếu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, anh đúng là khí độ phi phàm, ảnh đế trong Giới Điện Ảnh và Truyền Hình cũng không sánh nổi với anh, được gặp anh thật vinh hạnh, anh cũng đã nghe tôi hát rồi sao?"

Đáng tiếc Lục Duật Kiêu không hề quan tâm đến giới âm nhạc, đối mặt với nụ cười khéo léo duyên dáng của một ngôi sao lớn, cuối cùng anh cũng ngước mắt lên, nhưng mặt không chút thay đổi nói, "Cô cũng không còn ít tuổi nữa, đã không còn thích hợp hát những bài hát ngọt ngào nữa rồi, cũng nên suy xét chuyển loại hình đi thôi."

Nụ cười của Điềm Điềm lập tức cứng ngắc lại, những năm gần đây, cô vẫn dựa vào những bài hát ngọt ngào hoạt động trong giới âm nhạc, bằng giọng nói ngọt ngào của cô, cũng đã trở thành nữ thần của hàng ngàn hàng vạn chàng trai, nhưng cố tình, vị Lục thiếu này lại không thèm nể mặt mũi.

Bên cạnh có người giảng hòa, "Lục thiếu, Điềm Điềm của chúng ta mới 24 tuổi, mặc dù trong giới âm nhạc từng lớp từng lớp người mới xuất hiện, nhưng tuổi của Điềm Điềm của chúng tôi cũng không coi là lớn đâu, mọi người nói, có đúng hay không, Điềm Điềm của chúng ta, vẫn rất có ưu thế."

"Đúng vậyĐúng vậy." Mọi người rối rít phụ họa, cố gắng xoay chuyển tình thế.

Lục Duật Kiêu cũng không đổi sắc mặt, ánh mắt của anh vẫn tẻ nhạt như vừa rồi, lười biếng vươn ngón tay ra, gõ vào đầu gối của mình một cái, lạnh nhạt nói: " đầu gối."

Mọi người hiểu ý của Lục Duật Kiêu, ngạc nhiên rối rít, ánh mắt đồng loạt chuyển sang Điềm Điềm, đều nhìn vào đầu gối của Điềm Điềm.

Vì sự kiện tối nay, Điềm Điềm cũng không đi tất chân, mà mặc váy ngắn, lộ ra cặp đùi đẹp, mọi người vừa nhìn, rõ ràng có một trận tiếng hít khí, chỗ đầu gối của Điềm Điềm, có màu tràm nổi lên, da thịt có vẻ hơi nhão.

Nữ nhân có thể hóa trang cho khuôn mặt để che giấu tuổi thật, nhưng có rất ít người sẽ hóa trang cho đầu gối.

Chỗ đầu gối của Điềm Điềm, rõ ràng có dấu hiệu của việc già yếu, nhìn như vậy, thì cái vị ‘ ca hậu có giọng ca ngọt ngào ’ này, chắc chắn khai báo sai số tuổi.

Trong xã hội lẫn lộn, vì hiệu ứng ngôi sao tốt đẹp, cùng một lớp càng sâu hơn, đó là hiệu ứng kinh tế, ngôi sao khai báo sai tuổi tác cũng không phải là ít, nhìn Điềm Điềm này, cũng là khải báo sai số tuổi, hơn nữa trình độ sai khác, thật đúng là không ít đâu.

Điềm Điềm chú ý tới ánh mắt của mọi người, không ngừng lôi vạt áo, nhưng váy quá ngắn, làm thế nào cũng không che nổi dấu vết suy yếu nơi đầu gối, người gần 30 tuổi, nôn nóng đến thiếu chút nữa bật khóc thành tiếng ngay tại chỗ.

Người dẫn đầu rõ ràng thấy Điềm Điềm không được việc gì nữa, khoát tay áo, cũng làm người ta mạnh mẽ kéo Điềm Điềm ra ngoài.

Đúng lúc này, điện thoại của Lục Duật Kiêu rung lên một cái, anh không coi ai ra gì bắt máy, sau khi sắp xếp tốt mọi chuyện, anh lại bồi thêm một câu, "Nhẫn cầu hôn chuẩn bị xong? Xác định không sai chứ?"

Mọi người lại hít không khí một trận, thì ra Lục thiếu đang chuẩn bị cầu hôn, mà việc bọn họ đang làm, lại là nhét phụ nữ vào trong lòng Lục thiếu?!

Đây là đáng chết!

Nghĩ như vậy, đều đổ mồ hôi.

Lục Duật Kiêu cúp điện thoại, mặt không đổi sắc nhìn mọi người, ngón tay không khỏi vuốt ve lên vị trí ngón giữa bàn tay trái của mình, nghĩ đến chiếc nhẫn đã chuẩn bị tỉ mỉ, tâm tình của anh mới hơi khởi sắc, lại thấy vẻ mặt cực kỳ xấu hổ vì hành động tự bê đá đập vào chân mình lần này của mọi người, tâm tình của anh đã không còn giống như lúc trước nữa.

Người cầm đầu lau mồ hôi lạnh, cẩn thận thúc giục hai người đẹp còn lại đi khỏi đây, lại không nghĩ rằng, cô gái uyển chuyển hàm xúc mặc một chiếc sườn xám màu hoa lê lại đong đưa bước chân, bước tới bên cạnh Lục Duật Kiêu.

Cô ta vươn tay ngọc, muốn bắt tay với Lục Duật Kiêu, "Lục thiếu, đã lâu không gặp, tôi chen vào hỏi một câu, là người mà lần trước tôi gặp đó sao?"

Lời nói này của cô mơ hồ, bổ sung đầy đủ chính là, cái người mà anh muốn kết hôn, là người mà lần trước ngẫu nhiên thấy gửi tin nhắn cho anh đấy sao?

Khuôn mặt Lục Duật Kiêu vừa động, thấy là cô, ngầm hiểu lẫn nhau gật đầu với cô một cái, đưa tay ra bắt tay với cô, thản nhiên thừa nhận, "Phải"

Lời này của Ninh Uyển, vừa vặn khiến cho lòng anh có sự thoải mái nói không nên lời, trước kia không muốn thừa nhận, nhưng bây giờ tình hình đã khác rồi, anh bằng lòng chủ động công khai một số thứ.

Ninh Uyển đơn giản bắt tay với anh, liền buông tay ra, vô cùng tùy ý ngồi vào vị trí đối diện với anh, rót rượu cho mình, tay ngọc đưa ra, đổi khách làm chủ, rất tự nhiên cầm lấy ly rượu nói, "Uống một chén?"

Lời nói này vô cùng tùy ý, giống như bạn bè gặp nhau vậy, rất tùy ý một câu.

Người đàn ông lại đẩy ly rượu cô rót cho mình ra, tự rót cho mình, nâng ly rượu lên mời cô, còn cố ý giải thích, "Tôi chưa bao giờ uống rượu những người phụ nữ khác rót, bỏ qua cho."

Ngược lại Ninh Uyển cũng không có nịnh nọt, mà thở dài thườn thượt một hơi, mới nâng chén, "Haiz, mặc dù trong lòng hơi không vui một chút, nhưng vì sự trung thực của anh, tôi chỉ có thể đón nhận."

Người dẫn đầu nhìn hai người này có qua có lại, nghẹn họng nhìn trân trối, vụng trộm tự vỗ đùi mình, trong lòng than thở ——

Thì ra Lục thiếu thích người đẹp tính tình hơi cao ngạo, vóc dáng có lồi có lõm, nếu biết sớm là như vậy, thì đã đưa ngay Ninh Uyển ra là xong rồi, cần gì trống đánh xuôi kèm thổi ngược đâu!

Cố Tử Mạt bị đồ bảnh bao áp chế, không làm được bất kỳ động tác gì, chỉ có thể khiêu vũ theo anh ta, thật may hiện tại âm nhạc không quá mạnh mẽ, nếu không phỏng chừng cô có thể bị đồ bảnh bao cho nhảy đến chết mất.

Nhưng đố bảnh bao lại nhảy không biết mệt, vẫn không chịu buông cô ra.

Cô hơi buồn bực, không nhịn được ranh mãnh nói: " Người giàu thời gian là quý báu nhất, anh có nhiều tiền như vậy, vẫn tốn thời gian theo dõi tôi, ép buộc tôi, tìm sự chán ghét, thật đúng là làm cho người ta không hiểu nổi, chẳng lẽ là ——"

Nói tới chỗ này, cô cố ý dừng lại.

Thấy đôi mắt đào hoa của đồ bảnh bao chớp chớp, có ý muốn nghe tiếp, cô tiến lên trước, học theo động tác của những người đẹp kia, mập mờ thổi khí vào lỗ tai của anh ta, chậm rãi nói, "Chẳng lẽ là —— anh coi trọng tôi rồi hả?"

Tính toán nhỏ nhặt của cô là đã đánh phải đánh cho thật vang đội, đụng phải loại đàn ông cợt nhả này, vậy thì phải cợt nhả hơn, tự luyến hơn so với anh ta, đồng thời chê bai anh ta, nâng cao bản thân, như vậy nhất định có thể khiến cho anh ta phát điên!

Lời này vừa nói ra, đồ bảnh bao quả nhiên sợ run lên, ngay sau lại cười to, đè cô chặt hơn, "Cô đoán đúng rồi, bản thiếu gia chính là coi trọng cô, bản thiếu gia chính là nhắm trúng cô, cô trốn cũng không thoát đâu."

"Khanh khách." Cố Tử Mạt cười gượng hai tiếng, cố ý nói, "Thật đúng là thú vị, nhưng mà tôi lại không thích tội phạm bắt cóc và tội phạm cưỡng ép dâu, tôi hám giàu, nhưng tôi cũng chẳng tội gì mà sống cả đời với một tên đàn ông biến thái cả"

Ai ngờ, tên đàn ông bảnh bao lại cười vui vẻ hơn, "Cô là của tôi, anh ta là của cô ta, vẹn toàn đôi bên."

Cô cau mày, thầm mắng anh ta thần kinh, cùng lúc đó, cơ thể lại bị anh ta đưa đến một hướng khác, mặt nhìn thẳng vào quầy rượu, cô nhìn lướt qua, bỗng hiểu được lời của anh ta.

"Cố Trinh Trinh." Cô nhỏ giọng nói thầm cái tên này, giọng nói tuy nhỏ, nhưng bên trong ẩn ẩn cắn răng nghiến lợi mà nói.

Bên cạnh Cố Trinh Trinh, là đồ giả mạo, tuy rằng hai người không phải là nói cười ríu rít, nhưng cũng là trò chuyện với nhau thật vui.

Làm sao lại trùng hợp như vậy chứ, anh ấy và Cố Trinh Trinh lại cùng lúc xuất hiện ở đây?

Nếu anh tới, có phải vì tìm cô hay không?

Nếu anh ấy đến tìm cô, tại sao lại không đến chỗ cô đây?

Cô mắt lạnh nhìn sang người đàn ông bên cạnh này, "Đều là âm mưu của anh và Cố Trih Trinh, có phải hay không!"

Tên đàn ông bảnh bao buông tay cô ra, rất bất đắc dĩnhún vai một cái, tay phải hất tóc mái của mình, lưu manh nói: " Người đẹp, nếu cô đã nghĩ như vậy, tôi cũng không để ý đâu."

"Không thèm nói nữa!" Cố Tử Mạt oán hận, cô lại quay đầu lại, nhìn về phía quầy rượu, nhưng lại không hề thấy hai người kia, giống như mất tích vậy.

Cô nghiêng đầu, căm tức nhìn đồ bảnh bao, "Bọn họ đâu rồi!"

Người đàn ông này, đúng là lớn lên dáng vẻ họa thủy, cũng là loại chuyên làm chuyện xấu!

Người đàn ông bị chửi, rất vô tội bĩu môi, hai tay vuốt vuốt, "Tôi thấy họ lên lầu rồi, đến cái giờ này rồi, trai gái bình thường, tìm thuê một căn phòng, uống rượu đi ngủ thôi."

"Nói vớ vẩn!" Cô căn bản không tin lời của anh ta, bước nhanh khỏi sàn nhảy, chạy sang phía bên kia.

Người đàn ông bất đắc dĩ từ phía sau kéo cô lại, mặt bị thương nói: " Coi như cô không tin tôi, cũng nên tin tưởng, đàn ông đều là loài vật nửa người dưới thôi."

Cô đặc biệt xem thường dáng vẻ tự cho là đúng của người đàn ông này, cô hất tay anh ta ra, chạy nhanh lên lầu, gõ cửa.

"Cô điên rồi? Đồ điên!" Người đàn ông đuổi theo, ngăn cản hành động điên cuồng của cô.

Cô đẩy anh ta, khổ sở luồn ngón tay vào trong tóc, cuồng loạn nói, "Anh nói với tôi là bọn họ đi thuê phòng rồi, nhưng mà tôi lại tin chắc 100 % anh ấy sẽ không như vậy cùng Cố Trinh Trinh, tôi thừa nhận, tôi nhát gan lại thiếu tự tin, cũng không nguyện ý tin tưởng người khác, con người của tôi lại đần độn như vậy, tôi cũng chỉ biết gõ cửa từng phòng như vậy, lần lượt nghiệm chứng, ngăn cản anh ấy làm ra chuyện sai lầm thôi!"

Người đàn ông này nói đúng, cô điên rồi, nhưng hiện tại cô ngoại trừ việc gõ cửa điên cuồng như vậy, không làm được cái gì khác.

Đây là giá mà cô phải trả vì không muốn tin tưởng người khác!

Cô không biết mình là đúng hay sai, nhưng cô không muốn để cho người đàn ông kia và Cố Trinh Trinh thật sự ở chung một chỗ!

Nghĩ thông những chuyện này, cô lại càng điên cuồng đi gõ cửa, gõ hết cái này đến cái kia.

"Đúng là điên rồi!" Người đàn ông gần như không ngăn cản cô được, từ phía sau ôm lấy thân thể của cô, ngăn lại nói, "Tôi sai lầm rồi tôi sai lầm rồi, tôi nói láo đấy, bọn họ không có thuê phòng!" Nếu như bị cô gõ đúng phòng Lục Duật Kiêu đang ở, tối nay nhất định gặp rắc rối rồi.

Đây là lần đầu tiên anh nhận sai, lại còn là trước mặt phụ nữ, sau khi nói xong lời này, anh lại còn đỏ mặt, đều do không nhịn được sĩ diện!

Kiều Tử Hoài tự nhận mình da mặt đủ dầy, nhưng ở trước mặt Cố Tử Mạt, vẫn là không đủ rồi.

Cố Tử Mạt cảm thấy hô hấp đều dừng lại ở lúc này, cô quay đầu lại, không thể tưởng tượng nổi nhìn lên người đàn ông trước mặt, lần đầu tiên cô cảm thấy anh ta tốt như vậy.

Cô trừng mắt nhìn, đôi tay bấm chặt nơi trái tim, cuối cùng thông qua nhịp tim đập tìm lại được hô hấp, "Có thật không?"

Kiều Tử Hoài chỉ cảm thấy, trong mắt cô sáng long lanh, gần như khiến anh mê muội, anh còn chưa gật đầu, chỉ thấy trong phòng đối diện, một cô gái đẹp bước ra, cô gái kia ăn mặc mát mẻ, trên người từ trên xuống dưới chỉ có mấy miếng vải, chẳng qua là cô gái kia tâm tình không tốt, tiếng giày cao gót vang lên đồm độp.

Đương nhiên Cố Tử Mạt đang rất hưng phấn, cũng chú ý tới cô gái đẹp ăn mặc lộ liễu này, tâm lý hiếu kỳ, khiến cô không khỏi nhìn vào trong phòng, xuyên qua khe cửa hẹp chưa có đóng kỹ, cô nhìn thấy một cảnh tượng khác.

Dưới ánh đèn mập mờ, một người mặc sườn xem hoa lê quay lưng về phía cô, còn một người khác là chính diện, khóe miệng anh cười giận dữ, tác phong nhanh nhẹn.

Trong nháy mắt hô hấp cũng trở nên dồn dập, máu toàn thân vọt lên trên đầu cô, cô theo bản năng muốn tiến vào, muốn nhìn rõ khuôn mặt của người mặc sườn xám hoa lê này.

Nhưng không nghĩ đến, cửa lại bị người đóng chặt lại, thoáng chốc, cô chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, trong đầu hoàn toàn không có ý nghĩ.

Trong lòng Kiều Tử Hoài trở nên kích động, vô tâm sáp liễu liễu thành rừng, độ lửa đã tới, lại tiếp tục tăng thêm nhất định sẽ vỡ nát, anh phải ra sức tiếp thôi, không nói lời nào liền lôi kéo Cố Tử Mạt đi ra ngoài.

Xem ra, tối nay, cái đống bao cao su kia không dùng đến rồi.

Một ngày mới, Cố Tử Mạt thức dậy ở nhà Đại Thiến.

Trong tiềm thức cô lại nhớ lại mọi việc ở trong quán Bar, trong đầu vẫn thủy chung không thể bắt được một cái căn cứ khác, cô hết sức phiền não, tóc tai rối bù đi rửa mặt.

Nắm chặt quần áo trên người, vô ý thức cô liền nhớ đến, cái bóng lưng mặc sườn xám hoa lê đó, rốt cuộc là ai?

Lúc đó cô thấy một màn này, thì đã bị tức giận đến choáng váng rồi, nên căn bản cũng không nhìn kỹ cái bóng lưng kia, mà vội vã muốn đẩy cửa ra, nhưng cánh cửa kia lại bị đóng lại, căn bản cô không có cách nào tìm tòi đến cuối được.

Khả năng cao nhất người đó là Cố Trinh Trinh, nhưng lúc đầu Cố Trinh Trinh không có mặc sườn xám, đến, lúc sau, có thể thay quần áo hay không đây?

Sườn xám có một cây hoa lê vòng qua phần eo, Cố Trinh Trinh có sao?

Cô vội vàng rửa mặt, có một loại kích động muốn tìm ra đáp án, khiến cô khẩn cấp muốn quay về nhà họ Cố để tra hỏi.

Trước khi ra cửa, có một nhân viên chuyển phát đến chỉ đích danh cô ký nhận bưu kiện khẩn, cô nghi ngờ nhìn nhân viện chuyển phát đến giao bưu kiện một chút, trống không, cô lại càng thêm nghi ngờ, cuối cùng dưới sự thúc giục của anh chuyển phát nhanh vẫn ký nhận xuống.

Cô cân nhắc, cũng không cân nhắc ra là cái gì, tìm cây kéo mở ra, liền lộ ra điện thoại di động và túi xách của cô.

Cô nhớ rõ, là bị rơi ở trên taxi, chẳng lẽ là đồ bảnh bao?

Cô đầy nghi hoặc, nhưng vẫn mở khóa điện thoại trước tiên, xem nhật ký điện thoại, xem đồ giả mạo.

Nhưng, thấy nhật ký biểu hiện trống không, cô ngây người.

Cô sai hẹn với anh, vậy mà anh không hề gọi cho cô một cuộc điện thoại, chỉ chờ cô gọi điện thoại cho anh?

Người này, không biết chủ động chút ư? Không phải anh đã nói sẽ kể lại chuyện cũ cho cô sao?

Cô thực sự muốn điên mất rồi, đổi giầy ra khỏi cửa, chạy thẳng về nhà.

Người giúp việc đang đứng ở cửa ra vào của nhà họ Cố, sau khi nhìn thấy cô, cũng sửng sốt, cô không rảnh để ý tới ánh mắt kinh ngạc của những người đó, càm túi xách chạy vào trong.

Vẫn chưa đi tới cửa, cô đã vội vàng kêu to từ bên ngoài, "Cố Trinh Trinh, cô ra đây, ra đây!"

Cô cố ý gọi to, chỉ sợ Cố Trinh Trinh không nghe thấy, nếu như Cố Trinh Trinh ở nhà, cô ta không thể nào không nghe thấy, cô ta sẽ ra ngoài ngay, mà nếu như, Cố Trinh Trinh không bước ra ngay, đã thuyết minh, sáng sớm như vậy, Cố Trinh Trinh cũng không có ở nhà họ Cố rồi!

Đêm qua...... Không không không!

"Chị à, chị đã về?" Cố Trinh Trinh bê ấm trà bước ra, trên vòng eo cũng có một cây hoa lê quấn quanh, đâm thẳng vào mắt Cố Tử Mạt!

Hô hấp của Cố Tử Mạt cứng lại, toàn bộ ánh mắt của cô tập trung lên cây hoa lê này, như nghẹn ở cổ họng, nửa ngày cũng không nói được một lời.

Trên người Cố Trinh Trinh mặc một chiếc sườn xám tân thời màu vàng nhạt nền hoa lê, dáng người uyển chuyển, tình cờ lại trùng hợp với cô gái tối hôm qua kia, nhưng...... Cô gái kia, mặc sướn xám nền là màu vàng nhạt sao?

Dưới ánh đèn màu vàng mập mờ, sườn xám màu trắng nền cũng sẽ bị ngả sang màu vàng theo, cô gái kia, mặc sườn xám nền màu trắng, hay vẫn là nền màu vàng nhạt đây?

Kiểu sườn xám, cũng là như thế sao? Hình thức tân thời, dịu dàng như nước, kiểu thục nữ đoan trang sao?

Cô nghĩ mãi không ra.

Nếu nói không đau lòng là giả, người ta nói con gái hay thay đổi, đàn ông cũng là như thế, người đàn ông cô muốn ước định cả đời, sẽ trong một đêm, thì trở mặt!

Đồ giả mạo cũng sẽ như vậy, lòng cô một trận khó chịu, lại nghĩ đến hôm đó anh nói đến vấn đề kết hôn đủ loại, đáy lòng như có con kiến đang ngo ngoe bò loạn, khiến bứt rứt đau nhức.

Hiển nhiên Cố Trinh Trinh thấy rõ sự mất hồn của Cố Tử Mạt ở trong mắt, cô cười tươi như hoa, bước đến quàng tay vào cánh tay Cố Tử Mạt, cười xinh đẹp với cô nói, "Chị, cả nhà đều đang đợi chị về nhà đấy, hoan nghênh chị, chúng ta cùng đi vào thôi."

Cố Tử Mạt nhìn dáng vẻ thân mật tự nhiên của Cố Trinh Trinh, vẻ mặt hoảng hốt, lúc cô vừa mới đến nhà họ Cố, Cố Trinh Trinh cũng đến gần cô, cười với cô như vậy, nhưng sau này đâu, tất cả đều thay đổi.

Cố Trinh Trinh, Cố Tử Mạt, cũng thay đổi.

Cô không biến sắc quan sát Cố Trinh Trinh, cũng nhìn ra được, tâm tình Cố Trinh Trinh thật sự rất tốt từ tận đáy lòng.

Cô hất cánh tay Cố Trinh Trinh ra, sắc mặt lạnh nhạt, "Tôi tự đi."

Cô cực kỳ chán ghét, vừa định cảnh cáo Cố Trinh Trinh thu hồi bộ dáng giả dối kia, bỗng điện thoại trong tay vang lên, cái tên không ngừng hiển thị ở phía trên, khiến tay của cô run lên, chần chờ mấy giây, cô vẫn nhận cuộc gọi.

"Ba." Cô nhàn nhạt gọi, ánh mắt không tự chủ được liếc về phía Cố Trinh Trinh.

Trên mặt Cố Trinh Trinh vẫn là nụ cười giả dối, ngược lại không có bất kỳ cảm xúc nào khác, cô lờ mờ cảm thấy, bên trong nhất định có vấn đề.

"Tử Mạt, gần đây con có khỏe không?" Trong lời nói của Cố Trình Đông lộ ra vẻ suy yếu, xem ra gần đây tình hình sức khỏe quả thật không tốt.

"Vâng, con vẫn khỏe." Cô trả lời đơn giản.

"Tử Mạt, ba muốn hỏi ý kiến của con một chút......" Ở trước mặt người con gái nuôi mà tình cảm không mặn không nhạt này, rõ ràng Cố Trình Đông không thoải mái.

Ông ta nói đến chỗ khó xử, ấp a ấp úng nửa ngày, chuẩn bị rất lâu, mới nói, "Tử Mạt, là như vậy, Lục thiếu vừa mới làm khách ở chỗ của ba, con và Lục thiếu, rốt cuộc phát triển đến bước nào rồi?"

"Lục thiếu, anh ấy......" Cô bối rối, có hai lục thiếu, một giả một thật, người nào đến chỗ của Cố Trình Đông đây?

Theo lý thuyết, cái anh chàng gọi là ‘ Minh Tuyên’ đó, suy nghĩ đâu ra đó, làm việc chu đáo, cũng không đến mức chạy đến bên kia đi, mà cái kẻ bảnh bao kia...... Nghĩ tới đây, cô thật sự nhức đầu.

"Tử Mạt, Lục thiếu đã nói rõ ngọn ngành với ba, cậu ta đã mời ba, cân nhắc chuẩn bị hôn lễ của các con rồi, Tử Mạt, con thấy thế nào......" Cố Trình Đông dừng lại một chút, lại giống như săn sóc nói: " Lục thiếu đã bày tỏ, chỉ cần các con kết hôn, cậu ấy sẽ hết sức giúp đỡ Cố thị xoay người, về phía nhà họ Hà, cũng không đáng để suy nghĩ, Tử Mạt, Cố thị cần con."

Cố Tử Mạt hít vào một hơi, đây là Cố Trình Đông đang tạo áp lực trá hình.

Cố Tử Mạt nín thở nghe xong, trong lòng chột dạ, năng lực của Cố Trình Đông mạnh đến đâu, cô chưa từng được thể hội trực tiếp.

Nhưng những năm gần đây, cô cũng đã gián tiếp lãnh giáo đến thủ đoạn của Cố Trình Đông, mặc dù Cố Trình Đông yếu ớt nhiều bệnh, nhưng vẫn có thể mạnh mẽ vang dội giữ vững chức Chủ tịch Hội đồng quản trị của Cố thị, lại làm cho Cố phu nhân cam tâm tình nguyện phòng không gối chiếc, có mánh khoé thủ đoạn như vậy, cũng không phải người bình thường có thể sánh bằng!

Nhớ lại nhà họ Cố những năm này, nói một cách khách quan, quả thật Cố Trình Đông đối xử với cô cũng không tệ, nhưng điều này cũng không nói lên cái gì, thân phận của Cố Trình Đông, không chỉ là cha nuôi của cô, còn là một thương nhân.

Thương nhân coi trọng lợi ích xem nhẹ tình cảm, chú ý Trình Đông thâm trầm lại từng trải, hiện tại Lục thiếu tìm tới cửa, cho ông ta lợi ích, suy nghĩ một chút thì hiểu.

Chân cô thoáng chao đảo, hơi nghiêng mắt, muốn dời đi lực chú ý, thì thấy Cố Trinh Trinh đang nhìn thẳng vào cô, mà sa khi tiếp cũ đến ánh mắt của cô, Cố Trinh Trinh lại hạ ánh mắt xuống, giống như đang che giấu cái gì đó.

Trong lúc vô tình thấy dáng vẻ chột dạ của Cố Trinh trinh, cô bỗng hiểu ra hơn phân nửa, cô nói thẳng với bên kia điện thoại: " cha, con đang bận chút việc, con giải quyết xong sẽ nói chuyện với ba."

Nói xong, cô không đợi Cố Trình Đông nói gì, dứt khoát bấm máy kết thúc cuộc nói chuyện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.