Đến cùng thì cái anh chàng bảnh bao này, là cố ý, hay là quá tự tin đây?
Nếu như anh ta cố ý như vậy, nếu cô chạy trốn, chẳng phải là từ cái hố này, lại nhảy vào một cái hố to khác sao?
Cố Tử Mạt suy nghĩ, đáng tiếc là căn bản cô không hiểu rõ anh ta, suy đi nghĩ lại, cô vẫn không có kết luận.
Nhưng cô cũng không quan tâm nhiều như vậy, chạy trước rồi nói sau, cô quyết định, xoay người xuống xe, lúc đóng cửa xe, liếc mắt nhìn điện thoại của anh ta, cô sờ sờ lên người minh không có vật gì cả, lại nghĩ đến chiếc điện thoại di động thê thảm của mình, định tượn tay mượn luôn, "Lục thiếu, mượn điện thoại di động của anh dùng tạm đã nhé." Ánh mắt sáng nhanh chóng liếc qua tủ kính của tiệm thuốc, cả người co chân chạy.
"Cô đứng lại!" Người đàn ông một thân đỏ tực xách theo một hộp đồ, lao từ trong hiệu thuốc ra ngoài, ánh mắt dính chặt vào bóng dáng đang cố chạy trốn, la lớn.
*
Công viên Duyên Hải ——
Cảnh chiều tà bỗng đập vào mắt, ánh sáng màu vỏ quýt giống như một tấm vải vẽ tranh sơn dầu, phủ kín cả phía chân trời, tô điểm cho cả những đán mây trắng, từng chiếc đèn đường hình Hoa Ngọc Lan được bật sáng lên cũng không đẹp được bằng một nửa của nó.
Tay của người đàn ông vịn trên lưng ghế dài bằng gỗ lim, cũng không có lòng dạ nào mà thưởng thức cảnh đẹp trước mắt này, anh gọi đi gọi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-cung-vo-tan-troi/2507699/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.