Sau khi Lục phu nhân rời đi thì Diệp Tâm Ngữ cũng quay về phòng nghỉ ngơi, từ lúc mang thai đến nay cô di chuyển cũng chậm chạp hơn, sắp tới cô phải đi khám định kỳ có thể sắp tới sẽ biết được bảo bối trong bụng của cô là trai hay gái rồi. Diệp Tâm Ngữ rất hào hứng.
“Tâm Ngữ!”
Cô đang nằm nghỉ ngơi thì nghe tiếng gọi của Lục Dạ Hàn ở bên dưới nhà, cô liền đứng dậy đi tới cửa sổ nhìn xuống, cô hoảng hốt khi thấy Lục Dạ Hàn vẫn còn ở đó lại còn quỳ gối chờ đợi cô tha thứ, Diệp Tâm Ngữ liền kéo rèm lại, chỉ cần nhìn anh thì trái tim cô lại đau lòng muốn tha thứ cho anh.
“Về đi!”
Diệp Tâm Ngữ quát lên, nhưng Lục Dạ Hàn vẫn quỳ gối ở đó, dưới cái nắng gắt như vậy mà Lục Dạ Hàn vẫn kiên trì chờ đợi, mồ hôi trên trán anh chảy ra ướt cả mặt lẫn áo, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống đôi môi khô cằn lại vì thiếu nước, dường như anh sắp không thể chịu đựng được nữa rồi, trước mắt bắt đầu trở nên xoay tròn đảo lộn.1
“Sao lại lì như vậy chứ?”
Diệp Tâm Ngữ lén nhìn qua cửa sổ thấy mà xót xa trong lòng, dường như ông trời đã nhìn thấy được tấm chân tình và sự hối lỗi của anh nên trời bắt đầu đổ cơn mưa, những giọt mưa như giúp anh tươi tỉnh hẳn, Lục Dạ Hàn ngửa mặt ra nhìn lên trời anh mỉm cười sau đó liền ngất đi.
“Dạ Hàn!”
Diệp Tâm Ngữ hoảng hốt kêu lên, cô nhanh chóng chạy xuống lấy ô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-chi-yeu-co-vo-ngoc/834607/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.