Chương trước
Chương sau
“Ơ đó là Hoằng San mà, ở ngoài đúng là xinh thật đấy.”
Phong Vũ Luân nhìn thấy cô gái đó hai mắt liền sáng như sao, Diệp Tâm Ngữ nhìn cách anh nói chuyện vui vẻ với cô gái đó thật giống lúc mới lần đầu anh gặp và nói chuyện với cô, đúng là đàn ông rất dễ thay đổi, không có vợ rồi liền muốn tung cánh bay tự do nay đi với em này mai đi với em kia.
Diệp Tâm Ngữ nhìn thấy vẻ ngoài phong lưu đào hoa của anh bây giờ thật khác xa so với hình tượng lạnh lúc trước đây mà cô biết, Phong Vũ Luân mãi si mê cô người mẫu chân dài đó mà quên mất đang ở cùng Diệp Tâm Ngữ, cô đưa tay véo vào hông anh một cái mạnh.
“Phong chủ tịch, nếu thích thì qua bên đó đi, tôi đi trước đây!”
Diệp âm Ngữ nói rồi liền đi lên xe, Phong Vũ Luân lúc này mới giật mình bừng tỉnh khỏi giấc mộng màu hồng của mình, nhanh chân chạy theo cô lên xe, Phong Vũ Luân liền mè nheo ôm lấy tay của cô.
“Cô như vậy là đang ghen sao? Người ta chỉ nhìn có xíu thôi hà, bây giờ tôi nhìn cô nè, quay mặt qua đây nào!”
Phong Vũ Luân đưa tay kéo mặt cô đối diện mình, anh cúi mặt lại gần định hôn cô, Diệp Tâm Ngữ trợn tròn mắt nhìn cái tên bá đạo này định làm gì cô vậy? Lúc này Lục Dạ Hàn từ xa đã định để xem biểu hiện của cô nào ngờ cô không ghen tuông mà còn định hôn Phong Vũ Luân thật sao?
Ở góc nhìn này thì cứ ngỡ họ đã hôn nhau nhưng thật ra đã bị Diệp Tâm Ngữ đẩy ra ngoài, cô đấm vào đầu của anh một cái rõ đau, không ngờ nhìn thì mỏng manh yếu đuối vậy mà lại mạnh mẽ đến như vậy, Phong Vũ Luân bị cô đấm đến nổi thấy ngàn sao luôn rồi.
“Không biết thương hoa tiếc ngọc.”
Phong Vũ Luân ôm lấy đầu mếu máo, Diệp Tâm Ngữ nhìn ra phía Lục Dạ Hàn, ánh mắt cả hai lướt qua nhau một cách vô tình, cô không muốn nhìn thấy anh ngay lúc này nữa liền lái xe quay về công ty.
“Anh Lục, anh sao vậy?”
Hoằng San ôm lấy cánh tay Lục Dạ Hàn nũng nịu, anh chỉ muốn dùng cô ta để Diệp Tâm Ngữ ghen nào ngờ cô không những không ghen còn phớt lờ anh nữa, thiệt là tức chết mà, Lục Dạ Hàn hất cô ta ngã xuống đất sau đó liền rời đi không nói câu nào.
Lúc này bác Dương đã lẻn vào Diệp gia, lúc này Bạch Sinh Liên thiếu hơi đàn ông nên bà ta lại mang đàn ông về nhà để hưởng lạc không sợ bị ai quấy rầy nữa, bác Dương cũng lớn tuổi rồi mà phải chịu xem với nghe cảnh này, thật là đau tim muốn lên máu luôn rồi.1
Bác Dương cố gắng bỏ ngoài tai, bác bắt đầu đi tìm cuộn camera trích xuất trong nhà, từng phòng đều có lắp camera do lúc trước theo dõi Diệp Tâm Ngữ nên đến nay vẫn chưa gỡ bỏ, ông nhanh chóng kiểm tra vào sao chép vào trong USB tất cả, quả như dự đoán mọi bằng chứng đều nằm ở đây chỉ cần gộp lại thì có thể kết án và đưa mọi chuyện ra ánh sáng được rồi.
Bác Dương dễ dàng làm xong mọi chuyện và quay trở về nhà, Diệp Tâm Ngữ đang ngồi ăn thì bỗng bác Dương từ bên ngoài hớt hải chạy vào mang cái USB đưa cho cô, cô nhanh chóng cắm vào máy tính để theo dõi, thì ra hung thủ năm lần bảy lượt muốn giết cô là người của Bạch Sinh Liên phái đến, còn có cả một nhân tố quan trọng trên tay của bà ta.
“Bác Dương xem kìa!”
Diệp Tâm Ngữ chỉ vào phân đoạn được cắt ngắn, nhưng có thể thấy được thứ trên tay của Bạch Sinh Liên, nhìn rất quen thuộc là một thứ mà trước đây mà ta dùng để đuổi muỗi trong phòng của mẹ cô, cũng chính nó là thứ ở lại trong hiện trường của căn phòng Diệp Hoài An.
“Bác có nghĩ giống con không?”
Diệp Tâm Ngữ quay sang nhìn ông, ông cũng gật gù đồng ý.
“Tiểu thư, để tôi đi đến đó xem nó là thứ gì, tôi sẽ mang nó về để kiểm tra thử.”
“Được, trông cậy ở bác, bác bảo trọng nhé.”
Diệp Tâm Ngữ ở lại cắt từng đoạn video quan trọng lại và lưu vào trong USB, cô nhanh chóng gửi qua cho bên người bạn của mình bên bộ phận điều tra, chỉ mong có thể sớm gom lại đầy đủ chứng cứ để buộc tội Bạch Sinh Liên.
Lục Dạ Hàn lúc này quay về nhà, căn nhà trống vắng hiu quạnh không còn tiếng nói của người con gái ấy, đáng lẽ ra anh phải vui mới phải nhưng sao anh lại buồn lại nhớ chứ? Đã ly hôn rồi đây chẳng phải điều anh muốn nhất hay sao? Lục Dạ Hàn đi tới căn phòng bếp, chạm tay vào những vật dụng mà cô từng sử dụng trước đây, nhớ lúc cô ngồi ở bàn ăn, lúc này Lục Dạ Hàn nhận ra một điều Diệp Tâm Ngữ và Trương Tiểu Mỹ rất giống nhau, không biết quan hệ của họ như thế nào hay chỉ là người giống người thôi?
“Dạ Hàn.”
Anh tưởng tượng như có ai đó đang gọi tên anh, nhưng không phải, tất cả chỉ là tưởng tượng của anh mà thôi, Lục Dạ Hàn thở dài một hơi rồi đi vào phòng tắm để giải tỏa hết những muộn phiền trong lòng của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.