Diệp Tâm Ngữ trong mơ thấy Lục Dạ Hàn khoác tay cô gái khác cười khinh bỉ vào mặt của cô rồi cùng cô ta rời đi, khóe mi cô bắt đầu rơi lệ, Diệp Tâm Ngữ mở mắt tỉnh dậy, lại là không gian này lại là mùi thuốc sát trùng ở bệnh viên, cô ghét cái nơi này.
Diệp Tâm Ngữ đưa tay chạm lên khóe mắt mình, cô lại khóc sao? Bị người ta đối xử như vậy mà cô vẫn còn nghĩ về người ta như vậy, có xứng đáng hay không chứ? Diệp Tâm Ngữ hít một hơi rồi gạt đi những giọt nước mắt yếu đuối và đau thương ấy của mình.
Cô nhẹ đặt tay lên bụng của mình, nơi này đang có một sinh linh bé nhỏ tồn tại, nó chính là giọt máu của cô và anh hòa quyện vào nhau tạo ra, nhưng bây giờ lại bị anh hiểu lầm anh không công nhận nó là con của mình, mọi chuyện chỉ có cô biết và cô bây giờ phải chịu đựng nỗi đau đớn ấy.
“Tiểu thư, cô tỉnh rồi.”
Bác Dương sắc mặt lo lắng đi tới, ông mang đến cho cô một ly nước ấm, Diệp Tâm Ngữ nhận lấy uống cạn một hơi, cảm giác lạnh lẽo bao trùm cô, cô kéo chăn phủ lên người, do dầm mưa với lại sức khỏe của cô bây giờ yếu nên cô mới dễ bị bệnh như vậy.
“Bác Dương, bác quay lại rồi.”
Diệp Tâm Ngữ ôm chầm lấy ông, ông nỏ nụ cười hiền xoa xoa đầu cô, chuyện cô mang thai ông cũng đã biết cả rồi, ông nhẹ đặt tay lên bụng của cô.
“Cô đã mang thai con của Lục Dạ Hàn rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-chi-yeu-co-vo-ngoc/834592/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.