Lục Dạ Hàn ngoài mặt tỏ vẻ hối lỗi, nhưng thật ra nếu không có Lục phu nhân ở đây thì Diệp Tâm Ngữ sớm bị anh cho một trận rồi, mặc dù cô không làm gì anh nhưng những lúc anh bực tức thì đừng nên xuất mặt anh kẻo mang họa.1
“Còn không mau đi tới đỡ vợ con đứng dậy, đứng trơ mắt ra nhìn vậy à?”
Diệp Tâm Ngữ tuy không tiếp xúc với anh nhiều nhưng qua ánh mắt đó cô hiểu được anh nghĩ gì, chẳng qua chỉ vì có Lục phu nhân ở đây mà thôi.
Lục Dạ Hàn liền đi tới đỡ cô đứng dậy, tay anh nắm chặt đôi bàn tay của Diệp Tâm Ngữ khiến cô khẽ nhăn mặt, nhưng bên ngoài Lục Dạ Hàn vẫn tỏ ra rất quan tâm đến cô.
“Tôi xin lỗi, sau này thấy tôi nóng giận đừng tới gần nhé.”
“Vâng.”
Lục phu nhân nhìn cảnh tượng của hai người ngọt ngào, nâng đỡ dìu nhau về phòng bà cũng yên tâm mà quay về phòng ngủ, vừa đóng cửa phòng lại Lục Dạ Hàn đã quăng cô mạnh xuống giường, còn bản thân anh thì đi tới ghế sofa nằm.
Cũng may là giường mềm, nếu cô bị quăng xuống sàn đất kiểu này chắc gãy xương khớp mất, Lục Dạ Hàn lấy quyển sách che lên mắt rồi ngủ, mặc dù bị đối xử tệ nhưng Diệp Tâm Ngữ vẫn muốn làm tròn bổn phận một người vợ.
“Dạ Hàn... ngủ rồi sao?”
Diệp Tâm Ngữ đi tới lấy quyển sách xuống, nhìn gương mặt anh tú ấy, khi anh ngủ nhìn thật dễ gần làm sao, cô sợ cái ánh mắt ấy của anh mỗi khi nhìn Diệp Tâm Ngữ chứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-chi-yeu-co-vo-ngoc/834559/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.