Lúc này, Lục phu nhân để ý thấy Diệp Tâm Ngữ ngồi rầu rĩ ở một góc, bà cũng có chút động lòng, vì bà cũng từng làm dâu nên bà cũng thấu hiểu tâm trạng của cô con dâu này, nhưng tâm hồn của cô còn quá trẻ con chắc có lẽ ở đây không được thoải mái như ở nhà. “Tâm Ngữ, con sao vậy ở đây không vui sao?” Lục phu nhân đi tới ngồi bên cạnh Diệp Tâm Ngữ, cô vẫn không để ý đến bà gương mặt cô nhìn xa xăm trầm tư, do cô vẫn còn nhớ tới cái chết của mẹ minh, thâm tâm cô vẫn một lòng muốn trả thù đưa mọi chuyện ra ánh sáng, nhưng bây giờ cô vẫn còn yếu thế đối với họ. “Tâm Ngữ buồn lắm.” Diệp Tâm Ngữ khẽ nói, bà cười hiền sau đó đưa tay xoa đầu cô nhẹ nhàng. “Hay để mẹ kêu Dạ Hàn đưa con ra ngoài chơi nhé.” Diệp Tâm Ngữ nghe vậy liền tươi tỉnh trở lại, sắc mặt có vẻ tốt hơn, cô vội đứng dậy ôm chầm lấy bà cười tươi. “Vâng ạ.” Lục Dạ Hàn cảm thấy có điều không lành, lúc này cửa liền bật mở Lục phu nhân đi vào ho khẽ. “Nay trời đẹp, con đưa Tâm Ngữ ra ngoài chơi đi, sẵn tiện trao dồi thêm tình cảm.” Lục Dạ Hàn biết ngay là có điềm mà, anh cũng đâu có rảnh đến nỗi đưa cô ngốc Diệp Tâm Ngữ đi chơi, mà phải cô được bình thường như người ta đâu, anh sợ phải trông thêm một đứa trẻ lên ba như cô, lỡ có chuyện gì lại bị mẹ anh trách phạt nữa thì khổ. “Mẹ bắt con đi chông trẻ còn hơn là giữ cô ta đó.” Lục Dạ Hàn để chân lên bàn tỏ vẻ không muốn, Lục phu nhân liền đi tới với vẻ mặt vô cùng đáng sợ và tràn ngập sát khí, Lục Dạ Hàn liền thở dài một hơi chiều theo ý của bà. “Được rồi con đi là được chứ gì.” Diệp Tâm Ngữ đã chuẩn bị xong, cô đứng ở dưới nhà đợi anh, lúc này Lục Dạ Hàn đi xuống đã thay quần áo và còn trang bị thêm kính râm và khẩu trang để tránh bị người khác để ý. “Hai đứa đi chơi vui vẻ nhé.” Lục phu nhân đứng trước cổng vẫy tay, Lục Dạ Hàn nắm tay Diệp Tâm Ngữ kéo đi sau khi cảm thấy đi xa nhà rồi anh liền buông tay của cô ra, công việc của anh còn chất cao như núi vậy mà còn bị bắt dẫn đứa ngốc này đi chơi. “Đã không có thì giờ rồi mà còn phải dẫn cô đi chơi, sao không tự mà đi một mình đi làm phiền người khác như vậy.” Lục Dạ Hàn cau mày khó chịu vừa đi vừa than trách, Diệp Tâm Ngữ lẳng lặng đi theo phía sau anh không dám lên tiếng, nếu mà cô không giả ngốc thì cô đã phi cước vào mặt anh ngay từ lần đầu gặp mặt rồi, người gì mà hống hách kiêu ngạo, coi bản thân mình là nhất, sớm muộn một ngày cô sẽ đánh bại anh ta. “Đi nhanh lên một chút.” Lục Dạ Hàn cùng cô đi tới trung tâm thành phố, nơi đây có rất nhiều người qua lại, cũng lâu rồi Diệp Tâm Ngữ không đi ra ngoài chơi như vậy, cô không để ý đến Lục Dạ Hàn nữa mà tự mình đi hòa lẫn vào dòng người để xem những trò vui diễn ra trên đường phố. “Cô lo mà đi theo sau tôi, đừng có mà chạy lung tung đấy.” Lục Dạ Hàn vẫn không để ý rằng cô đã dừng lại trước gian hàng đồ gốm, xem người ta làm đồ gốm, lúc này Lục Dạ Hàn mới nhận ra là cô đã đi đâu mất rồi, anh liền hoảng loạn đi tìm cô vì sợ để cô đi lạc lúc đó về lại bị mẹ của mình trách tội nữa thì khổ. “Con nhỏ này, mới đó chạy đi đâu mất tiêu rồi.” . harry potter fanfic Anh loay hoay chạy đi tìm cô, thấy bóng dáng quen thuộc anh liền đi tới nắm lấy vai lại nhưng không phải, rốt cuộc cô đã chạy đi đâu rồi. Lúc này tấm biển quảng cáo ở phía trên cao dường như bị trục trặc cho nên rung rinh và bị sứt ra và rơi xuống hướng của Lục Dạ Hàn, Diệp Tâm Ngữ lúc này nhìn thấy anh từ xa, cái biển quảng cáo đang rơi từ trên cao xuống mà Lục Dạ Hàn không hay biết. Cô chạy nhanh tới sau lưng của anh đẩy anh mạnh ra, cũng may nhờ có cô mà anh có thể thoát chết, nhưng Diệp Tâm Ngữ vẫn bị ảnh hưởng một chút, thanh sắt nhọn đã quẹt trúng tay của cô một đường dài làm tay cô bật máu, anh thì ngã lăn ra đất lúc này mọi người bắt đầu hoảng loạn lên, cũng may không ai bị thương tích gì. “Chết tiệt, xém toi mạng rồi nhưng ai đã cứu mình vậy?” Lục Dạ Hàn ngồi dậy phủi bụi trên người, anh đưa mắt nhìn thử ân nhân đã cứu mạng mình nhưng người đó đã đi mất rồi, Diệp Tâm Ngữ ôm lấy tay bị thương của mình chạy đến chỗ tiệm thuốc để mua bông băng và thuốc đỏ. “Cũng may là không bị thương nặng, cái tên chết bầm đó mà không có mình là hắn chết rồi.”1 Diệp Tâm Ngữ sơ cứu cầm máu xong liền quay lại chỗ cũ, Lục Dạ Hàn lúc này liền bỏ ý định đi tìm cô, để mặc cho cô sống chết không quan tâm, cũng vì đi tìm cô mà suýt chút nữa đã mất mạng rồi. “Cô ta là sao chổi mà, vậy mà nói là sẽ tránh được đại họa sát thân không hiểu nổi vậy mà ba mẹ cũng bị ông đại sư đó gạt được.” Lục Dạ Hàn lúc này gặp Trịnh Thanh Phong, là đối tác của anh cũng như là bạn bè khá thân, chuyện lúc nãy anh đứng từ xa đã nhìn thấy rõ, anh định đến để giúp Lục Dạ Hàn nhưng có một cô gái nhanh tay hơn anh đã cứu Lục Dạ Hàn. “Không sao chứ?” Trịnh Thanh Phong vỗ vai của anh. “Không sao, cũng may phước lớn mạng lớn, mà nay đi đâu đây?” “Đi gặp đối tác làm ăn vô tình thấy chuyện nguy hiểm lúc nãy, định làm anh hùng ra tay cứu mà có một mỹ nhân khá xinh đẹp nhanh tay cứu cậu rồi.” Trịnh Thanh Phong bật cười nói, quả thật cô gái đó quá nhanh nhẹn, gương mặt trông cũng rất khả ái không có vẻ đại trà như những cô gái khác. “Vậy sao, tôi không để ý lúc đó lắm.” Lục Dạ Hàn cũng muốn gặp người đó để cảm ơn và đáp trả chút quà lễ nghĩa cho ân nhân cứu mạng của mình, lúc này Trịnh Thanh Phong liền reo lên chỉ tay về hướng sau lưng Lục Dạ Hàn. “Là cô ấy, người cứu cậu ở phía đó kìa.” Lục Dạ Hàn liền xoay người lại nhìn thấy Diệp Tâm Ngữ đang đi tới chỗ anh, cuối cùng cũng tự mò tới tìm anh rồi, anh định đi tới cho cô một bài học thì thấy tay của cô hình như bị gì đó. “Không thể nào, con nhỏ ngốc đó sao có thể cứu tôi được.” “Thật mà, gương mặt ấy thân hình ấy không thể nhầm lẫn vào đâu được, mà cô ấy là người quen của cậu sao?” Lục Dạ Hàn vẫn không tin những gì Trịnh Thanh Phong nói. “Không thể nào, mà thôi tôi phải về đây nói chuyện sau.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]