Ngày hôm sau cuối cùng cũng đã đến, cuối cùng thì Liên Tịch Nghi cũng đã được nhìn thấy ánh sáng, được nhìn thấy hi vọng. Chứ không còn nhìn thấy sự mịch mù, u tối nữa.
Nhưng mà.... cô thật sự vẫn chưa hiểu và chưa rõ chuyện gì đang xảy ra.
Hôm qua cô còn vui vẻ, nói cười, lạc quan yêu đời, cuộc sống ngày hôm qua của cô tươi đẹp bao nhiêu thì hôm nay lại nặng nề và đen tối bấy nhiêu.
Rốt cuộc thì Liên Tịch Nghi cô đã làm gì đắt tội với người đàn ông quyền thế đó mà phải chịu như vậy. Anh ta nhầm người rồi có phải không? Anh ta nhầm rồi, Liên Tịch Nghi cô đâu có quen biết anh ta.
Anh ta bị điên rồi? Hay là cô đã từng đắc tội với anh ta mà cô không biết?
Không có bất kì đáp án nào được nêu ra cho Tịch Nghi cả.
Lúc này xô chỉ biết nẳm co ro trên sàn đất lạnh, không mảnh vải che thân mà kho s thôi. Thoáng chốc xô đã trở nên yếu đuối một cách coi đối.
Những gì hình ảnh đáng sợ, đau đớn và ướt át của tối hôm qua vẫn còn in sâu trong đầu của cô.
Thật ghê tởm, thật đau khổ, ngay bây giờ Tịch Nghi chỉ muốn quăng nó ra khỏi đầu thôi.
- Hức... Hức!!!!
Cô đã không từ tối hôm qua đến bây giờ, đã sắp kiệt sức rồi, sắp khóc không ra tiếng luôn rồi!
Tịch Nghi thật sự nuối tiếc lần đầu này của mình, có thể đối với người đàn ông kia thì thứ này của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-anh-dung-tan-nhan-voi-toi-nhu-vay/2935657/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.