Lục Ngạn Thành! Anh đừng tỏ ra thờ ơ như vậy nữa được không? Anh hành cô ấy như vậy có khác gì đã giết cô ấy rồi đâu!!
Lục Ngạn Thành ngước mắt lên nhìn Tịnh Huy bằng một ánh mắt vô cùng đáng sợ, lạnh lùng đến nỗi thấu tâm can.
- Giết? Ha! Tôi chỉ muốn cô ta sống không bằng chết thôi, chứ nào có ý định giết cô ta! Vã lại, hành hạ và tra tấn, khiến cho cô ta đau khổ thì... không phải thú vị hơn nhiều sao?
Anh ta nhếch mép lên khoái chí, có vẻ như rất nghiêm túc. Không lẽ anh ta định cho Tịch Nghi sống mãi như vầy? Giày vò cô ấy cho đến khi... thân xác tàn tạ?
Ôi thánh thần thiên địa ơi! Anh có thể ác vừa vừa thôi không? Một cô gái! Cô ấy là một cô gái mỏng manh và đầy nghị lực sống đó! Anh không cảm thấy đáng thương khi cô ấy thành ra bộ dạng như nhày hôm nay sao?
Thì ra sỉ nhục và chà đạp sự tự trọng của con gái kẻ thù có thể khiến anh cảm thấy mỹ mãn đến thế!
- Anh......
Tịnh Huy bực tức định xả cơn giận bằng cách mắng vào mặt anh, nhưng, chưa kịp nói gì thì Ngạn Thành đã lấy điếu thuốc ra ngậm, châm lửa và nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Cậu đang quát vào mặt tôi sao? Thì ra cậu thích dạy đời tôi như vậy à? Sao? Cảm giác thế nào?
Hả?
- Ý tôi là.... cậu ra oai trước mặt sếp mình thì đang có cảm giác gì?
Lục Ngạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-anh-dung-tan-nhan-voi-toi-nhu-vay/2935613/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.