Một tiếng sau, Tịch Nghi cứ thế mà khóc nức nở trong một tiếng, cho đến khi mệt rồi, khóc đủ rồi thì cô mới dừng lại.
Không khóc nữa, nhưng, trông cô lại rất buồn bã. Cô đưa mắt nhìn vào khoảng không mà im lặng, trên gương mặt không tỏ ra bất kì cảm xúc gì.
Có lẽ là... Tịch Nghi cô đã từng bước ra khỏi quỷ môn nên... tâm trạng có chút hỗn loạn và bất thường.
Nhưng còn... Lục Ngạn Thành thì sao? Không lẽ cảm xúc của anh ta cũng không bình thường?
Thật sự không hiểu là trong đầu anh ta đang suy nghĩ gì nữa! Anh ta... cứ ngồi nhìn Tịch Nghi miết, nhưng, lại trông rất là nhẫn nại và bình yên chứ không hề giống Lục thiếu của thường ngày!
Đau khổ sao? Tuyệt vọng à? Ha! Trông cô cũng đáng thương lắm đó nhưng.... tôi vẫn không có cách nào cảm thấy hả dạ! Tôi hận những người đã hại ba mẹ tôi và tôi chẳng có cách nào tha cho cô cả!
Chợt, Tịch Nghi lại quay đầu sang nhìn Lục Ngạn Thành khiến anh phải giật mình!
- Tôi biết anh... vốn không phải là một người quá xấu xa! Chắc chắn là anh vẫn còn nhân tính! Nếu không thì anh sẽ không bao giờ cứu một người mà anh căm ghét như tôi.
- Cô tự tin quá rồi! Cô nghĩ tôi là đang mềm lòng với cô sao? Nhưng mà... cô cũng lạ thật đấy, tôi đã khiến cô thành ra thế này mà cô vẫn còn nghĩ tốt cho tôi? Chẳng nhẽ cô không hận tôi sao?
Tịch Nghi nhếch một mọt cái rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-anh-dung-tan-nhan-voi-toi-nhu-vay/2935603/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.