Anh tìm tôi sao?
Tịch Nghi thẫn thờ như một hồn ma, khiến cho Trịnh Tấn Thăng anh phải giật mình, vì trước giờ... anh chỉ nhìn thấy hoa hồng, chưa bao giờ nhìn thấy hoa dại ven đường bao giờ. Hơn nữa... còn tàn tạ như vầy... thật khiến là một kẻ ong bướm như anh phải... vừa xót thương.... vừa chê bai.
- Tôi nhớ... người phụ nữ hôm trước.... cũng dễ nhìn lắm mà! Là cô ấy thật sao?
Trịnh tổng lầm bầm.
- Liên tiểu thư! Chúng tôi xin lỗi! Cô không được ra ngoài đâu! Đừng làm khó chúng tôi!
Bọn họ đã hoảng sợ rồi! Cơ mà... nó lại khiến cô cảm thấy có gì đó vui vui vì... vốn cô đâu có định bước ra khỏi cánh cửa này!
- Tiểu thư? Đừng gọi tôi như vậy! Nực cười lắm!
Cơ mà đều quan trọng là cô rất ghét người khác gọi mình là tiểu thư! Một cô gái cô nhi thì là tiểu thư gì, hơn nữa, bây giờ... cô còn là tù nhân của Lục Ngạn Thành nữa, bọn họ... gọi cô là tiểu thư là đang chế nhạo cô sao? Hay chỉ gì phép lịch sự đơn thuần?
- Mà.... tôi cũng không định ra ngoài đâu! Cũng chẳng định... cho anh ta vào!
Hả?
Trịnh Tấn Thăng trợn tròn mắt! Không hiểu là cô đang muốn làm gì! Không cho anh vào.... vậy thì.... là sao?
- Tôi không ra ngoài, anh ấy cũng không vào! Chúng ta.... cứ nói chuyện như vầy thôi! Chắc... không có vấn đề gì nhỉ? Không phá vỡ quy tắc?
Mấy tên vệ sĩ đó suy nghĩ một lúc rồi gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-anh-dung-tan-nhan-voi-toi-nhu-vay/2935598/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.