Một tháng trôi qua nhanh như gió nhưng còn đối với nơi địa ngục mà Tịch Nghi sống thì... một tháng cứ như là trăm, ngàn năm. Nó dài đằng đẵng khiến cho cô chỉ muốn được chết cho xong!
Nhưng, có lẽ hôm nay cô sẽ cảm thấy vui hơn một chút vì... cô sẽ được nhìn thấy xe cộ, nhìn thấy... thế giới bên ngoài đang tấp nập như thế nào! Nó... sẽ khác với cuộc sống của cô ra sao!
Bởi, hôm nay là ngày mà Liên Tịch Nghi xuất viện!
Cơ mà, thật đáng buồn cho cô gái đáng thương này! Những người khác khi xuất viện thì đều có người thân đến đón, khung cảnh vô cùng rực rỡ và tràn ngập ánh mai nhưng...
Còn Tịch Nghi? Đâu đâu quanh cô cũng nhìn thấy những tên vị sĩ áo đen như những tử thần, đâu đâu cũng thấy xiềng xích và bóng đen, nó... thật là đáng sợ!
Bước lên chiếc xe kín mít không khe hở, Tịch Nghi có phần cảm thấy sợ hãi và khó thở. Cô cảm thấy rất khó chịu và lo lắng!
Brừm!
Xe bắt đầu chạy! Cho đến... năm phút sau, cô thật sự không chịu nổi cảm giác này nữa.
- Làm ơn... hãy... hãy mở cửa sổ ra... hộc... làm ơn!
Tài xế phía trước thấy cô có vẻ khó chịu nên anh đã mở cửa sổ xe cho cô.
Lúc này cô mới cảm thấy khá hơn.
Nhìn ra bên ngoài, cô lại thầm nghĩ.
Mình ở địa ngục lâu quá rồi nên giờ... dường như mình đã quên cuộc sống trên trần gian là thế nào rồi! Ha! Thì ra... là nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-anh-dung-tan-nhan-voi-toi-nhu-vay/2935595/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.