Lục Ngạn Thành khó chịu như muốn điên lên, anh cuồng nộ chạy vù vù trên đường cao tốc. Nhiều người đi đường bảo "Lại là kẻ nhà giàu thèm chết đây mà!" Ha! Nhưng cũng đúng thật... anh đang tức muốn chết đây!
- Cô đúng là bạo gan thật đấy! Nhưng hận là tôi không thể giết cô!!
Anh ta nghiến răng ken két.
...----------------...
Vừa về đến biệt thự Lục Ngạn Thành đã hậm hực bước vào trong.
Chiết tiệt! Cô ta dùng liều bao nhiêu mà lại mạnh như vậy? Cả người cứ nóng ran, khó chịu. Mình điên lên mất!
Từ xa, quản gia nhìn thấy Lục Ngạn Thành đi đứng loạng choạng nên liền nhanh chân bước đến.
- Cậu chủ! Anh không sao chứ? Anh... say rồi hả?
Nhưng đáp lại sự hỏi hang ân cần đó lại lại một cái liếc mắt vô tình.
- Tốt nhất là cô nên tránh xa tôi ra đi!!
Lục Ngạn Thành tháo chiếc cà vạt trên cổ ra quăng xuống đất và loạng choạng không vững bước lên lầu.
Trong vô thức, anh ta không ngừng tiếng bước về phía căn phòng đó. Cũng không hiểu là tại sao... nhưng.... anh không thể ngăn cản được bản thân mình. Tâm trí anh rối mù khiến anh không nghĩ được gì thêm mà bất giác mở cửa.
Cạch!
Tịch Nghi đang ngồi bần thần trên giường, đột nhiên nghe tiếng mở cửa, cô liền ngoảnh mặt sang nhìn.
Là anh ta? Sao giờ này anh ta còn đến đây chứ!? Không lẽ... anh ta muốn nhìn mình nằm run bần bật trên giường vì sốt? Ha! Nhưng có lẽ... mình phải làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-anh-dung-tan-nhan-voi-toi-nhu-vay/2935553/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.