Tịch Nghi không tin rằng, khi vừa tắm xong cô đã lăn đùng ra ngủ nhanh như vậy, có lẽ là vì cô đã quá mệt.
Nhưng điều khó tin nhất là... lúc khuya khi cô giật mình tỉnh dậy, cái tên thích đùa đó vẫn còn ở đây, còn.... ngủ ở sofa nữa chứ? Anh ta... có cần cực thân như vậy không?
Trời sáng, Tịch Nghi bừng tỉnh giấc, ngồi dậy nhìn ngó xung quanh thì... không còn nhìn thấy anh ta nữa, có vẻ như anh ta đã rời đi từ sớm.
- Người này... thật ra cũng không lưu manh như mình tưởng, mà còn rất tốt bụng nữa là đằng khác, đã cứu mình rất nhiều lần.
Tịch Nghi vừa lẩm bẩm môi thì vừa cười tủm tỉm, trông có vẻ rất vui. Ha! Cũng đúng, lúc đang xa cơ lỡ vận mà có người giúp đỡ... lòng ít ra cũng ấm áp được chút, dẫu sao thế giới cũng không bạc đãi cô.
...----------------...
Sau khi vệ sinh cá nhân, thay đồ thật sạch sẽ và trang điểm thật tươm tất, Tịch Nghi cô như đã biến thành một cô gái khác. Không còn giống như cái cô gái nhỏ đáng thương nữa. Mà hiện tại cô đã biến bản thân mình trở nên xinh xắn và mạnh mẽ hơn.
Tuy đã có vẻ ngoài mạnh mẽ của một nữ độc lập, nhưng đứng trước cửa thang máy, lòng Tự Ninh lại bắt đầu mềm nhũn ra. Cái nỗi sợ hôm qua.... thật sự... cô không muốn trải nghiệm thêm lần nào nữa, nhưng, phải làm sao mới được đây? Không lẽ cô định ở trên này cả đời? Ở cái tầng ba mươi bảy này?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-anh-dung-tan-nhan-voi-toi-nhu-vay/2935526/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.