Sau khi phát hiện ra Tự Ninh không còn ở trong nhà kho thì Lục Ngạn Thành đã tức tốc lệnh cho người đi tìm Tịch Nghi, gấp đến mức không còn thời gian để hỏi tội Tịnh Huy.
...----------------...
Một khoảng thời gian sau, sau khi Tự Ninh đã thăm hỏi xơ và các bạn nhỏ xong thì cô nhanh chóng tạm biệt họ và rời khỏi viện mồ côi vì cô sợ, nếu cô ở lại lâu hơn nữa thì... sẽ không nỡ rời đi.
Nhưng, vừa đi lang thang trên đường được vài phút thì trời lại đổ mưa to. Ồ! Thì ra bầu trời đẹp đẽ đầy mây trắng xoá lúc nãy là dự báo cho cơn mưa bất chợt này sao!
- Thì ra mọi thứ trên đời này đều không phải do tự nhiên mà đến.
Tâm trạng của Tịch Nghi vốn đã không tốt vậy mà cơn mưa này lại còn kéo đến khiến cho lòng Tịch Nghi thêm nặng trĩu, đau đớn, tuyệt vọng càng thêm tuyệt vọng.
Lúc này cõi lòng nhỏ bé của cô cứ không ngừng quặn đau, cơn mưa buồn này dường như đã thấm sâu vào tim cô. Ngay lúc này đây, cô cũng không phân biệt rõ được đâu là mưa đâu là nước mắt nữa rồi, nó trộn lẫn vào nhau cũng như cái tâm trạng hỗn độn này của cô.
Tịch Nghi khóc nức, đứng hình dưới mưa một hồi lâu, song, cô tuyệt vọng ngồi úp mặt khó trong mưa.
Một cô gái mỏng manh ngồi khóc trong cơn mưa phủ trắng xóa, cảnh tượng này trông lãng mạn như tranh vẽ nhưng lại chất chứa đầy bi thương đáng sợ.
...----------------...
Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-anh-dung-tan-nhan-voi-toi-nhu-vay/2935520/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.