Khi Lục Ngạn Thành và Liên Tịch Nghi vừa bước vào bữa tiệc thì lão phu nhân đã trông thấy hai người, bà vui vẻ nhanh chóng bước đến và nắm lấy bàn tay của Tịch Nghi, triều mến hỏi.
- Cháu gái! Cháu chính là bạn gái của A Thành nhà bà sao?
Tịch Nghi nhẹ nhàng mỉm cười còn Lục Ngạn Thành thì bất lực phàn nàn.
- Bà à! Đừng có gọi cháu như vậy chứ! Cháu cũng đâu còn nhỏ!
Lão phu nhân nhướng mày.
- Thế sao? Vậy... thì gọi là bảo bảo là được chứ gì?!
Lục Ngạn Thành cười bất lực thở dài, Tịch Nghi thấy anh như vậy thì có hơi bất ngờ vì... từ trước đến giờ cô chưa bao giờ thấy anh lại có cái thái độ dịu dàng đến vậy. Từ ánh mắt đến lời nói đều khác xa Lục Ngạn Thành tàn bạo thường ngày, cũng không giống một Lục Ngạn Thành nghiêm túc trên TV mà là..... một kiểu cảm giác ấm áp rất kỳ lạ, lạ đến mức khiến cô phải ngơ người ra.
- Phải rồi, cháu gái! Cháu tên gì vậy? Đã quen với thằng nhóc này được bao lâu rồi? Nó... có anh hiếp con không?
Ngay cả bà ngoại của anh ta cũng vô cùng thân thiện và dễ gần, không hề giống một lão phu nhân mặt lạnh, quý phái mà cô tưởng tượng ra.
- Cháu tên là Liên Tịch Nghi ạ! Thật ra cháu và anh Thành đã quen nhau được hơn bốn tháng rồi, từ khi quen biết anh ấy đến nay..... anh ấy... đều rất quan tâm đến con!
Nhìn dáng vẻ tự nhiên khi nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-anh-dung-tan-nhan-voi-toi-nhu-vay/2935517/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.