Sáng tỉnh dậy thì Lục Ngạn Thành đã thất Tịch Nghi ngủ trên ghế sofa, anh cũng chẳng nhớ là anh đã ngủ từ lúc nào, chỉ nhất lúc đó... cảm xúc anh có hơi kì lạ
"Rốt cuộc cô là một con người thế nào chứ?? Kì lạ đến mức tôi không thể tin được, cảm thấy... những lời cô nói thật giả tạo. Thật thật, vờ vờ khiến người khác khó phân biệt."
Nhìn cô một lúc rồi anh bước xuống giường, mở cửa đi khỏi phòng Tịch Nghi. Nhưng đúng lúc lại bị quản gia trông thấy.
- Cậu... cậu chủ? Sao anh lại bước ra từ phòng của cô ta??
Quản gia vừa hoảng vừa sợ hãi.
- Anh và cô ta???
Lục Ngạn Thành lạnh giọng cắt đứt trí tưởng tượng của quản gia.
- Không như những gì cô đang nghĩ đâu. Chỉ là cô ta có cách làm tôi ngủ được.
Song, anh lướt qua cô quản gia và trở về phòng.
Lời giải thích của Lục Ngạn Thành càng khiến quản gia khó hiểu...
- Cô ta? Có cách khiến cậu chủ ngủ được??
...----------------...
Sau khi Tịch Nghi thức giấc thì Lục Ngạn Thành đã rời đi từ lâu.
Bước xuống lầu, Tịch Nghi liền bị va phải ánh mắt của quản gia.
- Cô đang giở trò gì vậy hả? Cô nghĩ cậu chủ sẽ bị cô mê hoặc và thả cô đi sao? Cô ngây thơ quá rồi, chắc cô cũng rõ lòng thù hận của cậu chủ rất lớn.
Tịch Nghi im lặng, giả vờ không nghe thấy, cứ thế mà bước ra ngoài vườn, nhưng chưa ra khỏi cửa thì Tịch Nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-anh-dung-tan-nhan-voi-toi-nhu-vay/2935462/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.