Chiều hôm đó, vào giờ tan làm, khi Liễu Tiểu Xuân định đi đến trạm xe thì lại gặp được Tịnh Huy.
- Em định về sao?
- À! Đúng vậy!
- Giờ cũng không còn sớm nữa, em một thân một mình như vậy thì có hơi nguy hiểm, hay để anh đưa em về.
Liễu Tiểu Xuân cười cười rồi từ chối Tịnh Huy.
- Cảm ơn anh, nhưng không cần đâu, bình thường em cũng hay đi xe bus về, đâu có gì nguy hiểm.
- Dù sao cũng tiện đường mà, em không cần ngại, không phải chúng ta là bạn sao? Hay tại em vẫn còn... vì chuyện đó, thật ra anh đã không nghĩ gì nữa rồi nên em cũng đừng nên để ý như vậy.
Liễu Tiểu Xuân phì cười.
- Không phải đâu anh, em đâu có như lúc trước nữa, em đã không còn nghĩ ngợi lung tung nữa rồi. Chỉ là... em vẫn chưa định về nhà, em định đến siêu thị mua đồ ăn rồi về nhà mẹ, đã lâu rồi em không về thăm bà ấy, hôm nay rảnh nên... em quyết định về một chuyến.
Tịnh Huy nghe Liễu Tiểu Xuân nói thế thì có hơi ngượng ngùng, anh gãi gãi đầu rồi cười gượng làm cho bầu không khí bỗng trở nên kì lạ.
- À... nếu vậy... hay là... hay là anh đi cùng em, được không??
- Hả? Anh... định đi xe bus cùng em sao?
- Đúng vậy, anh đi cùng em và giúp em mua đồ, có thêm một người đàn ông xách đồ không phải tốt hơn sao? Em một mình có làm xuể không??
Liễu Tiểu Xuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-anh-dung-tan-nhan-voi-toi-nhu-vay/2935460/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.