Lúc này Lục Ngạn Thành đến bệnh viện, anh đang ở trong hầm để xe. Khi vừa anh và Tịnh Huy vừa đi khuất thì bỗng có một kẻ áo đen lén lút bước ra, hắn ta... đi đến chiếc xe của Lục Ngạn Thành cũng không biết là để làm gì, nhưng... hình như hắn đã đi theo Lục Ngạn Thành từ lúc rời khỏi công ty....
...----------------...
Cộc! Cộc! Cộc!
- Vào đi!!
- Chúng ta lại gặp nhau rồi bác sĩ Cù. Không biết đến khi nào tôi mới không cần gặp cô!!
Lục Ngạn Thành kéo ghế ra ngồi đối diện bác sĩ Cù.
- Đúng vậy, tôi cũng mong thế, bao nhiêu năm nay tôi phải gặp anh cũng chán lắm rồi, nhưng mà... tôi cũng hơi tiếc số tiền khám hậu hĩnh mà anh trả cho tôi, thật sự rất nhiều đấy!!
Đây là bác sĩ Cù, cô ấy là bác sĩ tâm lý của anh bao nhiêu năm qua, hiện tại dường như họ không chỉ có quan hệ là bệnh nhân và bác sĩ thôi mà còn là bạn.
- Mà dạo này anh còn sử dụng thuốc an thần và thuốc ngủ không?
- Tôi đã dùng hết từ nửa tháng trước rồi!
Bác sĩ Cù giật mình.
- Gì cơ? Anh đùa với tôi sao? Thuốc đó tôi kê cho anh là cả một tháng đấy. Anh uống gì mà lắm thế!!? Tôi đã bảo với anh là nếu không cần thiết thì đừng lạm dụng rồi mà! Thiệt tình! Lần này tôi sẽ không kê thuốc an thần và thuốc ngủ cho anh nữa đâu!
Lục Ngạn Thành cau mày.
- Không có nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-anh-dung-tan-nhan-voi-toi-nhu-vay/2935453/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.