Sáng hôm sau, Tịch Nghi đã dọn đồ xong và đang định ra khỏi nơi tối tăm này.
Nhưng cô chưa kịp rời đi thì Lục Ngạn Thành đã ở phòng khách lạnh lùng lên tiếng.
- Ngồi xuống đi!!
Tịch Nghi có phần dè chừng.
"Anh ta sẽ không đổi ý đâu đúng không? Nhưng lỡ như bây giờ anh ta lại không muốn cho mình đi nữa thì thế nào? Mình... còn chưa kịp bước ra khỏi căn biệt thự này tận hưởng tự do nữa mà."
- Tôi không muốn nói lại lần hai.
Giọng anh ta trầm trọng hơn lúc nãy rất nhiều, ánh mắt anh ta lướt qua cô như một con dao sắt nhọn.
- Anh... có việc gì sao? Tôi....
Anh ta chậc lưỡi, xem ra anh ta đã thật sự bực mình nên Tịch Nghi liền lo sợ ngồi xuống.
- Tôi đã từng bảo là tôi sẽ bù đắp cho cô đúng không? Đây! Cầm đi! Nó đủ cho cô sống cả đời không cần lo nghĩ về chuyện nghèo khó đấy!!
Anh ta đặt lên bàn một tấm ngân phiếu, Tịch Nghi lướt nhìn qua thì thật sự có hơi hoảng hồn, số tiền... vô cùng lớn, nếu cô nhận nó thật... thì có thể nằm ăn không cần đi làm cả đời.
Nhưng rồi, Tịch Nghi lại mỉm cười một cách giễu cợt như đang chê bai tờ ngân phiếu ấy.
- Bù đắp? Tôi không cần đâu, đặc biệt là tiền, anh nghĩ anh đưa số tiền này cho tôi thì tất cả mọi thứ sẽ được xí xoá sao? Tuy tôi không hận anh, nhưng, mọi tổn thương anh gây ra cho tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-anh-dung-tan-nhan-voi-toi-nhu-vay/2935445/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.