Tịch Nghi bước đi trong bóng tối, cô có phần sợ hãi, chân bước loạng choạng, mọi người trong tiệc lại bắt đầu chen lấn vì không nhìn thấy ánh sáng nên đã va vào Tịch Nghi khiến cô ngã xuống sàn.
"A! Đau!"
Bộp!
Đột nhiên, có một bàn tay to lớn chạm vào vai cô rồi đỡ cô dậy làm cho Tịch Nghi giật mình, cũng không biết đây là người đàn ông tử tế nào.
- Em không sao chứ??
Tịch Nghi im lặng.
"Là anh ấy."
- Sao em không nói gì? Đau ở đâu à??
- Em.. em không sao. Nhưng.. sao anh lại tìm được em? Ở đây tối như vậy!!
- Mùi hương trên người em.
- Hả??
Bụp!!
Ánh đèn đột nhiên lại sáng lên, MC của bữa tiệc cũng bắt đầu lên tiếng.
- Chào các quý ông, quý bà, lúc nãy có sự cố xảy ra là do chúng ta sai sót, xin lỗi các vị và.....
Lục Ngạn Thành đột nhiên nắm tay Tịch Nghi bước đi.
- Anh đang làm gì vậy?
Lục Ngạn Thành không trả lời.
...----------------...
- Anh dẫn em ra ban công này làm gì?
Ngạn Thành thở dài, cố rặn ra từng chữ.
- Lúc nãy... em nghe mọi người nói hết rồi??
Tịch Nghi gật đầu.
- Rồi... như thế nào??
- Em đừng nghe bọn họ nói nhảm, anh sẽ không quay lại với cô ta đâu nên em đừng lo.
- Anh... nói với em những lời này để làm gì? Nó chẳng có ý nghĩa gì cả.
Lục Ngạn Thành vội vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-anh-dung-tan-nhan-voi-toi-nhu-vay/2935256/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.