Tưởng Thiểu Tuyên này đúng là không đánh đã khai, Ninh Lập Hạ cười, trên mặt không nhìn ra biểu cảm, ánh mắt nhìn về phía Tưởng Thiệu Chinh vừa rời đi. Tưởng Thiệu Tuyên cũng đã nhận ra mình hớ, cười ngốc nghếch lảng đi: "Chị cần thuốc gì ạ? Để em bảo Quý Bạc Khiêm lấy cho, đỡ phải mất công xếp hàng. Ninh Lập Hạ dĩ nhiên sẽ không từ chối. Tưởng Thiểu Tuyên mua hai cốc trà sữa gừng đường đỏ và một hộp bánh trứng, đưa Ninh Lập Hạ đến bồn cây trên vỉa hè cạnh bệnh viện ngồi xuống. Ninh Lập Hạ không thích đường đỏ, chỉ cầm cốc trà sữa trong tay.
Vừa ngồi xuống ghế, Tưởng Thiệu Tuyên lập tức luyên thuyên không dứt: "Chị Cốc Vũ, thật ra em biết không phải chị đến đây để lấy thuốc cho chú Nhan, chị chỉ không vui vì anh em đi thăm người bệnh. Thật ra em cũng không thích Tống Nhã Nhu cho nổi, nhưng nếu chị đuổi theo thì sẽ chỉ càng khiến anh ấy khỏ xử hơn thôi. Sau lễ Trung thu mọi người vốn đã bắt đầu có những suy nghĩ không hay về chị, vẫn luôn trách cứ anh ấy, vụ việc lần này của Tống Nhã Nhu lại càng khiến mọi người cảm thấy là do chị... Nói ra thì thật buồn cười, rõ ràng anh ấy chẳng thích Tống Nhã Nhu một xíu nào, thế mà họ lại cứ mặc định nếu như chị không xuất hiện, anh ấy và Tống Nhã Nhu chắc chắn sẽ thành một đôi. Các cô bác đều thích Tống Nhã Nhu, khen chị ta có tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn nhu nhã nhặn, lại khẳng định nếu như không phải vì trước gặp chuyện gì oan ức lắm, sau lại liên tục bị chị gây sự ở trường thì cũng không đến mức cửa không dám ra, cuối cùng nghĩ quẩn mà đi đến bước đường cùng này..."
"Tống Nhã Nhu vừa được đưa đến đây, mẹ chị ta đã sừng cồ lên như muốn lập tức tìm đến nhà anh họ xử tội chị. Bác gái em và mẹ của Tống Nhã Nhu thân thiết như chị em, bác ấy gần như là nhìn Tống Nhã Nhu lớn lên, bởi vậy cũng cực kỳ tức giận. Mà anh ấy lại vì bảo vệ cho chị mà trở mặt với họ, còn nói mấy lời thật sự rất... Sau đó Tống Nhã Nhu tỉnh lại, cơm không ăn, cũng không phối hợp trị liệu, còn tỏ vẻ đáng thương nhất định muốn gặp anh em giải thích. Mẹ chị ta sợ cứ thế này lại xảy ra chuyện gì, mới bỏ hết mặt mũi đến xin anh em qua thăm chị ta, anh ấy kéo dài đến tận hôm nay mới đến." "Chị Cốc Vũ, em biết chị không vui, đổi lại là em mà thấy bạn trai mình đi thăm cô gái nào vì ảnh tự sát thì em cũng tức chết. Nhưng các cụ ta có câu không tính toán với người bệnh, để anh em không phải khó xử chị cố gắng nhịn đi được không?"
"Chị chưa bao giờ ngăn cản Tưởng Thiệu Chinh đến bệnh viện." Thấy Tưởng Thiểu Tuyên bày ra vẻ mặt không tin, Ninh Lập Hạ lại bổ sung, "Chuyện Tống Nhã Nhu tự sát hôm qua chị mới biết, còn là người khác nói. Trước khi gặp em chị cũng không biết chuyện Tống Nhã Nhu muốn tìm anh em." "Vậy vì sao chị lại đến bệnh viện?" "Thật sự là vì lấy thuốc cho ba chị." "..." Tưởng Thiểu Tuyên biết tính cách của người anh họ này, sớm đã đoán ra hắn sẽ không kể những chuyện như thế với bạn gái, nhưng khi nghe Ninh Lập Hạ nói bản thân hoàn toàn không biết gì cả, cô ấy vẫn sợ hãi không thôi. "Đã là chuyện từ một tuần trước rồi. Ban đầu Tống gia sợ mất mặt nên không báo với ai cả, đến bác gái em cũng không biết. Sau không biết vì sao bị truyền ra ngoài, ầm ĩ đến mức ai ai cũng biết, chắc chị là người cuối cùng biết chuyện rồi." "Ai ai cũng biết? Có phải nói đầu tiên là chị cướp bạn trai của Tống Nhã Nhu, sau đó lại chạy đến trước mặt đồng nghiệp của chị ta rồi sỉ nhục chị ta?" "Gần như thế... Hình như anh trai còn nói mấy câu khó nghe với chị ta. Chị Cốc Vũ, không cần biết người khác nghĩ thế nào, em vĩnh viễn đứng ở phe chị! Em đã sớm chướng mắt cái dáng vẻ liễu yếu đào tơ thổi một cái là bay của chị ta rồi, lại còn giả vờ ngây thơ nhìn phát ghét! Có người bình thường nào chỉ vì bị nói vài câu trúng tim đen trước mặt người khác mà trầm cảm đến mức tự sát không? Nên là chị cứ giả vờ như cái gì cũng không biết đi, nhé?" Tưởng Thiểu Tuyên nhận ra mình đã gây thêm phiền toái cho anh họ mình, sợ bị hắn trách cứ. "E là không thể. Bây giờ áp lực của Tưởng Thiệu Chinh rất lớn sao?" "Tất nhiên ạ, bác gái chỉ là một mặt thôi. Chị cũng biết công ty nhà em có rất nhiều hạng mục hợp tác với ba của Tống Nhã Nhu, bây giờ kinh doanh vốn đã khó khăn, xảy ra chuyện này ai cũng thấy khó xử, nếu không xử lý tốt, vô tình trở mặt với Tống gia thì sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều, tổn thất cũng không thể tính được. Nhưng chị đừng lo, anh hai không giống với anh cả, anh ấy theo nghề giáo, không bị phụ thuộc vào kinh tế của gia đình, không cần nghe lời của bác cả." Kinh tế không phụ thuộc, nhưng vẫn là người một nhà. Ninh Lập Hạ nghe cô ấy nói xong, cũng tự nhiên làm như không bận tâm. Mang thuốc cho ba xong, lại không mục đích loanh quanh trên đường mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cô mới xách theo túi lớn túi nhỏ về nhà. Ninh Lập Hạ ngồi trong nhà, không làm thế nào kéo tâm trạng lên được, đúng lúc Vệ Tiệp gọi điện thoại đến, bèn kể cho cô ấy nghe. Vệ Tiệp thích bát quái nghe xong thì hít vào một ngụm khí lạnh: "Nói thế là người nhà của thầy Tưởng đã hoàn toàn coi cậu thành yêu nữ rồi? Ép người ta đến mức nghĩ quẩn tự sát, tội danh lớn bao nhiêu! Cậu có muốn đi giải thích không? Rõ ràng là Tống Nhã Nhu sai trước, là cô ta hại cậu bị bao nhiêu người mắng mỏ trước mà!" "Giải thích thế nào? Hay là tỏ ra phẫn uất hơn cả Tống Nhã Nhu, uống thuốc ngủ cắt cổ tay hay là uống thuốc độc? Mình còn có ba phải chăm sóc, không thể coi mạng của bản thân như cỏ rác được. Họ chán ghét mình, nói mình có người ba không biết xấu hố, bởi thế dù mình có làm gì cũng là sai. Tống Nhã Nhu tìm đến cái chết là đáng thương oan ức, còn nếu như mình tự sát thì trong mắt họ chỉ là yêu nữ giỏi thủ đoạn mà thôi." "Cũng đúng..." Vệ Tiệp ngừng một lát, sau đó nói, "Chỉ cần thầy Tưởng đối tốt với cậu là được, ý kiến của người nhà không quan trọng." "Mình vốn cũng đã nghĩ thế, nhưng đến hôm nay mới phát hiện ra cái thứ gọi là lòng tự trọng này vẫn không thể nào thật sự ném đi được." "Nếu đã không làm được gì thì khỏi cần nghĩ cho đau đầu." "Mình đã qua cái tuổi đặt tình yêu lên trên hết rồi, hiểu cách cân nhắc lợi và hại, so với hai người cùng phiền muộn thì chi bằng chia tay, chia tay xong là hết phải đau đầu, thuận tiện giải quyết luôn chuyện của ba mình. Tống Tư Nhân nói rồi, nếu mình rời khỏi Tưởng Thiệu Chinh thì ông ta sẽ bỏ qua cho ba." (*) Cứ nói làm người ta mừng hụt hà, thôi tặng baobei 1 chiếc thông điệp từ chiếc ảnh minh họa nè ahuhu "Cậu không tiếc hả?" Ninh Lập Hạ đương nhiên không thể dứt khoát lập tức nói chia tay, chẳng qua là tức giận Tưởng Thiệu Chinh giấu cô đi thăm Tống Nhã Nhu mới nói ra. Cúp điện thoại, cô mới nhận ra tiếng động từ phòng khách truyền vào. Thấy Ninh Lập Hạ từ trong thư phòng đi ra, Tưởng Thiệu Chinh sớm nhận được điện thoại tự thú của em họ không tự nhiên cười: "Ở nhà không có bàn giặt, quỳ bàn phím được không?" Ninh Lập Hạ không có tâm tình đùa giỡn với hắn: "Anh vất vả khổ cực đi chịu đòn nhận tội như thế, em phải nấu vài bát thuốc bổ cho anh mới đúng, sao lại bắt anh quỳ được?" "Anh biết em tức giận..." "Anh cũng là không có cách nào đúng không?" Không đợi Tưởng Thiệu Chinh nói xong, Ninh Lập Hạ ngắt lời, "Em hiểu, mạng người quan trọng trên hết, Tống Nhã Nhu tự sát không dễ gì mới cứu về được, nếu anh không đi thăm ngộ nhỡ cô ta lại tuyệt thực mà chết thì đúng là một đời này anh sẽ ôm theo cắt rứt mà sống mất." "Anh xin lỗi, anh không cố tình giấu em, anh chỉ sợ em giận." "Vì sao em phải giận? Ba em bệnh nặng còn rất có khả năng sẽ bị phán chung thân, đứng trước ly biệt chuyện gì cũng không còn quan trọng nữa. Còn chuyện người nhà anh phản đối và hiểu nhầm của những người không liên quan em đã sớm tê liệt cảm giác rồi." "Chuyện của chú Nhan em không cần lo lắng, anh sẽ thay em xử lý. Chỉ cần chú thật sự không làm thì anh đảm bảo sẽ không để chú bị bỏ tù oan." Nghe được một câu này, bực bội trong lòng Ninh Lập Hạ thoáng cái bay biến: "Đừng nhúng tay vào chuyện của ba em nữa, em biết anh rất khó xử. Thật ra em không thật sự trách anh, nhưng hi vọng anh có thể nói cho em biết mọi chuyện, đừng để em luôn là người biết được cuối cùng. Tuy là em rất không thích Tống Nhã Nhu, nhưng nếu chị ta thật sự vì vậy mà bỏ mạng thì em cũng sẽ cắn rứt cả một đời. À, chị ta vẫn tốt chứ?" "Vẫn tốt đi." Tưởng Thiệu Chinh không muốn nói những chuyện này, cười lảng sang chuyện khác: "Anh còn nghĩ em sẽ nổi cơn tam bành với anh, sợ đến mức đứng ở ngoài cửa nửa ngày không dám đi vào." Ninh Lập Hạ lại không cười: "Em không có cách nào gánh một phần áp lực từ gia đình của anh, chuyện khác không thể giúp anh, cũng chỉ làm được một việc là ngoan ngoãn làm cô bạn gái hiểu chuyện không gây thêm phiền phức mà thôi." Tưởng Thiệu Chinh càng thấy có lỗi: "Lời của Thiểu Tuyên em đừng để ý, từ nhỏ con bé đó đã điên điên ngốc ngốc như thế rồi. Anh sẽ không để em phải oan ức lâu đâu, chờ chuyện của ba em có kết quả, mọi chuyện sẽ lại đâu về đấy thôi." "Nào có dễ thế, em đã chuẩn bị tâm lý xong rồi." Ninh Lập Hạ bỗng nhớ ra chuyện gì, hỏi, "Tống Nhã Nhu nghĩ quẩn tự sát, vậy mà chỉ cần anh đến thăm một chuyến là có thể nghĩ thông rồi sao? Em nghe nói trầm cảm đều rất khó chữa." Tưởng Thiệu Chinh im lặng hồi lâu, sau mới nói: "Tuy là chúng ta không làm sai gì cả, nhưng Tống Nhã Nhu vẫn là người bệnh, trước khi cậu ta hoàn toàn khỏe mạnh thì chúng ta cố gắng hạn chế ra ngoài đi." "Vì sao không thể ra ngoài?" Nhớ đến lời của Tống Tư Nhân, Ninh Lập Hạ chợt tỉnh ngộ, "Để chị ta bình tĩnh lại nên mọi người nói dối chị ta là chúng ta đã chia tay rồi?" Tưởng Thiệu Chinh không trả lời. "Được rồi, chuyện này cũng không khó lắm." Cách mấy giây, Ninh Lập Hạ giả vờ như thoải mái cười cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]