Trước cả mong đợi, mười phút sau Ninh Lập Hạ đã thấy Tưởng Thiệu Chinh đi đến.
"Sao anh cũng ở đây?"
"Giống em, anh cũng đến công tác."
Không cần biết là thế nào, đối với cô của hiện tại, gặp được Tưởng Thiệu Chinh còn dễ chịu hơn là cúi đầu trước Ninh Ngự.
Tưởng Thiệu Chinh cho xe dừng bên đường, hỏi tình huống của Ninh Lập Hạ xong thì dứt khoát chở cô về căn hộ của mình ở đây.
Ninh Lập Hạ mới nhớ ra chi nhánh sinh lợi nhuận lớn nhất của Tưởng thị là ở thành phố này, Tưởng Thiệu Chinh thường xuyên phải đến đây, có nhà ở đây cũng không kỳ lạ.
"Công việc của em xong hết rồi đúng không?"
"Ừm, lúc đi mua vé quay về mới phát hiện ra không thấy ví tiền đâu."
"Có thời gian rảnh rồi thì về nhà để đồ lại rồi tìm chỗ nào đó ăn tối, tiện đi dạo này kia?"
Ninh Lập Hạ còn có tâm sự, nói mình mệt để từ chối.
Tưởng Thiệu Chinh cũng không ép cô, chỉ nói: "Em ở lại đây nghỉ ngơi, anh ra ngoài mua chút đồ."
Không mang theo quần áo để thay nên Ninh Lập Hạ không thể đi tắm, chỉ rửa mặt là xong. Căn hộ này của Tưởng Thiệu Chinh không tính là lớn, ba phòng, một phòng ngủ, một phòng thay đồ, gian phòng lớn nhất để đọc sách, không có tivi, không có vật trang trí thừa thãi nào, quả nhiên rất giống với trong tưởng tượng của cô.
Nếu ba không xảy ra chuyện, họ thật sự sống với nhau, thì có lẽ hai người cũng sẽ tự bức điên nhau thôi. Cô không thích cuộc sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tan-canh/1022920/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.