Lúc Tưởng Thiệu Chinh đến nhà hàng mới của Ninh Lập Hạ, trùng hợp Vệ Tiệp cũng có mặt.
"Sao Thầy Tưởng cũng đến đây?" Vệ Tiệp nhanh chóng đứng dậy.
"Tiện đường ghé qua."
"Đến đúng lúc lắm, bánh hoa hồng vừa ra lò, cà phê hay trà?" Ninh Lập Hạ cười hỏi.
"Đều không cần, anh chỉ vào đây chào một câu rồi đi luôn."
"Đã đến rồi thì có bận đến mấy cũng phải dành thời gian uống chén trà chứ, chờ chút nhé."
Ninh Lập Hạ vừa rời khỏi, Tưởng Thiệu Chinh lập tức nhét một món đồ vào túi xách của cô. Vệ Tiệp đang cúi đầu uống nước mật ong đúng lúc liếc mắt qua nhìn thấy thì không khỏi giật mình, cô ấy nghĩ gì đó, cuối cùng giả vờ như không phát hiện ra nói: "Thầy Tưởng, thầy có để ý thấy đôi mắt như gấu trúc của Ninh Lập Hạ không? Vừa nãy em còn khuyên cậu ấy cứ nghĩ thoáng ra mà cậu ấy không nghe, tiền lúc nào kiếm chẳng được, việc gì phải ép mình đến mức ăn không ngon ngủ không yên, đúng là tự mình làm khổ mình!"
Nhớ đến Khương Kiều An nói Ninh Lập Hạ đang cần tiền gấp, Tưởng Thiệu Chinh hỏi: "Xảy ra chuyện gì, vì sao phải đóng cửa?"
"Cậu ấy mới cãi nhau với một người đầu tư khác của hai nhà hàng này, người ta vốn định chuyển lại toàn bộ cổ phần cho cậu ấy, mà cái cô gái này lại nhất định không chịu nhận không. Đến ngân hàng làm thủ tục vay tiền thì phía đó lại chậm chạp không chịu duyệt hồ sơ..."
Tưởng Thiệu Chinh ngẩn người, giống như không nghe thấy, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tan-canh/1022918/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.