Tiếp điện thoại của Tưởng Thiệu Chinh xong, Ninh Lập Hạ đặt bánh trung thu đã nguội hẳn vào hộp gỗ, nhanh chóng lái xe đến quán cà phê đã hẹn.
Cô không có thói quen đến muộn, thế nhưng đối phương còn đến sớm hơn cả cô.
Ninh Lập Hạ lái xe vào bãi đậu sau đó băng qua đường lớn, từ xa đã thấy Tưởng Thiệu Chinh đang ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất đọc sách.
Phố xá vào dịp cuối tuần đặc biệt ồn ào tấp nập, người xe nườm nượp qua lại khiến người ta phải chóng mặt. Tưởng Thiệu Chinh mặc một chiếc sơ mi trắng thiết kế đơn giản, toàn bộ sự tập trung đặt trên trang sách, tĩnh lặng như nước, lại tựa như đã hoàn toàn cách biệt với thế giới náo nhiệt bên ngoài.
Ninh Lập Hạ lặng lẽ đứng ở nơi góc phố ngắm nhìn góc nghiêng của Tưởng Thiệu Chinh, trong đầu thoáng qua rất nhiều hình ảnh nhỏ vụn thời niên thiếu. Cô của khi đó dũng cảm biết bao nhiêu, dù là ngớ ngẩn nhưng cũng thật khiến người ta phải hoài niệm.
Cửa sổ sát đất giúp cho quán cà phê đón được nhiều ánh sáng mặt trời hơn, có hai cô bé khoảng mười sáu mười bảy đứng bên ngoài ngó vào trong, sau đó chụm đầu vào nhau tíu tít gì đó hơn nửa ngày, cuối cùng dùng toàn bộ dũng khí lấy cuốn vở bài tập trong chiếc túi vải, đẩy cửa đi về phía Tưởng Thiệu Chinh.
Không biết họ nói gì với Tưởng Thiệu Chinh, chỉ thấy hắn hơi giật mình, sau đó đặt cuốn sách trong tay sang một bên, cầm quyển vở bài tập lên chăm chú đọc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tan-canh/1022913/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.