"Anh vẫn thích em?" Ninh Lập Hạ dường như cảm thấy cách nói này của hắn rất lạ lẫm, nghiêng đầu, cười nói, "Sao có thể chứ, thích em mà không nhận ra em?"
"Nghĩ lại thì đúng là em có rất nhiều động tác và biểu cảm khiến anh cảm thấy quen thuộc, nhưng anh lại không hề nghi ngờ em chính là Nhan Cốc Vũ, một nguyên nhân là vì anh chưa bao giờ tiếp xúc với em gái của em, cứ nghĩ song bào thai giống nhau là rất bình thường. Mà nguyên nhân mấu chốt là vì anh không biết chuyện xảy ra ngày đó, thật sự không ngờ em sẽ vì hận anh mà giấu thân phận của mình."
"Trong suy nghĩ của anh, Nhan Cốc Vũ chỉ cần thấy anh là sẽ chạy đến ôm chân anh, nghe anh mời cơm chắc chắn sẽ cảm động đến mức lệ rơi đầy mặt, không dễ dàng gì mới trở thành sinh viên của anh nhất định sẽ phải ngồi ở bàn đầu tiên, chống cằm mà nhìn chằm chằm anh cười ngốc?"
Tưởng Thiệu Chinh khẽ cười: "Cũng không khoa trương đến mức đó."
"Không đến mức, nhưng gần như vậy đúng không?" Nhìn thấy biểu tình của Tưởng Thiệu Chinh, Ninh Lập Hạ buồn phiền ôm trán cảm thán, "Trời ạ, lúc trước em đã làm cái gì vậy chứ, để anh có ấn tượng tệ hại như vậy về em."
"Cũng không tính là tệ hại, còn khá đáng yêu, là đặc quyền được càn quấy của cô gái nhỏ đối với bạn trai của mình mà."
"Em gái em không đáng yêu hả? Con bé nói nó là Nhan Cốc Vũ, sao anh lại từ chối nó nhanh thế?"
"Cảm giác em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tan-canh/1022911/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.