「Từ nay đã có bờ vai để nương tựa」
Chương 17: Nhan Cốc Vũ
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Nhan Hàn Lộ phẫn nộ: "Sao anh ta có thể làm như thế! Bảo sao chị lại không chịu chấp nhận."
"Thật ra Tưởng Thiệu Chinh không sai, chị cũng chưa bao giờ hận anh ta, chẳng qua vẫn không tránh khỏi đau lòng." Ninh Lập Hạ đi bộ mệt rồi, bèn rẽ vào một cửa hàng đồ ngọt, gọi hai cốc trà hạnh nhân, vừa cầm cái thìa gỗ thong thả khuấy vừa cười nói: "Đến cả chú ruột của chúng ta còn sợ rước phiền toái vội vàng rũ bỏ quan hệ, hay là mẹ cũng phải nghiến răng nghiến lợi nói ba đã hết đường cữu chữa, thì sao chị có thể trông mong gì vào một Tưởng Thiệu Chinh vốn đã qua loa đối phó với chị chứ. Anh ta chưa từng nói xấu một câu về ba là chị đã biết ơn lắm rồi... Có trách thì trách chị khi đó không tự biết lượng sức, cho rằng có một lời hứa nể mặt của người ta là có thể thoải mái dựa dẫm."
"Lúc nghe anh ta nói xong một câu đó, chị đứng từ đằng xa nhìn lại, đứng suy nghĩ rất lâu. Hôm đó anh ta đón sinh nhật 24 tuổi, bạn bè người thân đều đến tham dự, sự xuất hiện của chị chắc chắn sẽ khiến mọi người chỉ trỏ bàn tán, hại anh ta mất mặt. Chị ôm ấp một một tia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tan-canh/1022901/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.