"Vâng" Bị cắt ngang, Lục Tranh rời mắt khỏi cậu, trả lời ông mình.
Trong thoáng chốc đó, Thẩm Thần nhìn thấy sự lạnh nhạt trong đôi mắt anh rõ ràng hơn.
Cậu cũng hồi thần không nhìn anh nữa, cúi đầu xoắn ngón tay.
Sau đó, Lục Tranh lại nhìn về phía Lưu Lương, mặt không biểu cảm, anh khách sáo nói: "Sau này nếu dì và em có việc gì khó khăn, thì cứ đến tìm con."
Lời nói tuy xa cách nhưng phải phép, không cho người khác tìm thấy chút khuyết điểm nào.
Lưu Lương vội vàng cười hỏi:" Con là Lục Tranh phải không? Học cấp ba rồi nhỉ?"
Lục Tranh gật đầu: "Vâng, lớp mười hai ạ."
"Ừm, vậy chắc thành tích của con tốt lắm phải không, Thần nhà dì mới lên lớp bảy, mà thành tích của nó không ổn tí nào. "
Thành tích của Thẩm Thần đúng là có hơi chông chênh. Nhưng nghe mẹ khen người khác, lại chê mình, Thẩm Thần bỗng cảm thấy rất tự ti và khó chịu. Cậu nắm chặt hai tay, cúi thấp đầu không nói lời nào.
"Không sao, thành tích thì có thể dần trau dồi mà." Lục Trí Minh trấn an: "Sau này cứ để anh Lục Tranh dạy kèm cho con, thành tích của thằng nhóc này cũng được, có gì không hiểu con cứ hỏi nó."
Lưu Lương nghe thế vội nói: "Vậy sao được ạ. Lớp mười hai vốn là thời điểm quan trọng, không nên để Thẩm Thần làm phiền Lục Tranh thêm nữa."
Lục Trí Minh phẩy tay, bộ dáng đã định: "Không sao, thằng nhóc này ở nhà cũng không học bài, rảnh rỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-si-quan-co-mot-cau-vo-nho/3096248/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.