Tống Từ chỉ nói hai ba câu dỗi người như ngày thường, nhưng cậu không nghĩ được bạn cùng bàn vậy mà lại đỏ ửng hai mắt chực khóc.
Cậu ngẩn người, bỗng không biết mình nên làm gì tiếp theo: "Nè, tôi chưa nói gì hết, cậu khóc cái gì hả?"
"Tôi, không có khóc." Thẩm Thần khịt mũi, liếc cậu một cái.
Tống Từ cảm thấy hơi lúng túng, cậu vừa gãi đầu vừa nói: "Hai mắt đỏ như thỏ rồi mà còn nói không khóc. Thật ra chuyện này cũng đâu có lớn, 58 điểm thôi mà. Tuy là thấp thật, tôi cũng không biết cậu làm bài kiểu gì nữa. Nhưng mà không sao, sau này trong giờ học chịu khó nghe thầy cô giảng là hiểu à."
Câu này đúng là điển hình của việc đứng nói chuyện không thấy đau eo đây mà. Tống Từ không nói thì thôi, nói xong lại bổ cho Thẩm Thần mấy đao lên người.
Tống Từ thấy vẻ mặt Thẩm Thần thay đổi mới giật mình phát hiện, hình như cậu lại nói sai rồi: "À...Tôi nói không đúng sao?"
Thẩm Thần: "........"
Tiếng chuông trong trường vang lên, Thẩm Thần lật bài kiểm tra, đặt mặt giấy có ghi điểm số lên bàn.
Tống Từ nhìn cậu bạn ngồi cạnh mình, cậu ấy im lặng không nói lời nào, khóe mắt đỏ hoe lên. Cậu cảm thấy hơi áy náy, vì thế suốt tiết học cứ thường quay sang nhìn Thẩm Thần, cậu sợ Thẩm Thần nhân lúc cậu không để ý lại trộm khóc. Nếu như thế, tội của cậu lại nặng thêm một bậc.
Tiết thứ hai là tiết thể dục. Nửa đầu tiết giáo viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-si-quan-co-mot-cau-vo-nho/3096240/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.