Nghe anh nói đau, động tác tay Thẩm Thần dần nhẹ nhàng hơn. Cậu cẩn thận cầm quả trứng gà lăn lên sườn mặt của anh, vẻ mặt chuyên tâm như đang đối mặt với một miếng ngọc thượng hạng vậy.
"Trong phòng còn một quả nữa, anh đợi chút, em vào lấy." Nhận thấy quả trứng gà trên tay hơi lạnh đi, Thẩm Thần quay người, bước vội vào phòng.
Lục Tranh nhìn bóng lưng của cậu, từ từ đứng thẳng người lên. Trong khoảnh khắc ấy, anh chợt cảm thấy đêm đông vắng vẻ thế này cũng không khó chịu cho lắm.
"Đây ạ." Cậu nhóc con từ trong phòng đi ra, cậu ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt trong veo mang theo vẻ quan tâm săn sóc, nhìn không ra chút hư tình giả ý nào.
Lục Tranh nghĩ, trẻ con thường sẽ không gạt người đâu.
"Anh, cúi xuống ạ." Thẩm Thần kéo kéo vạt áo của anh.
Lục Tranh khẽ cười, anh duỗi tay sờ đầu cậu: "Vào trong thôi, bên ngoài lạnh lắm."
Nói dứt lời, anh vòng qua người cậu đi vào phòng.
Thẩm Thần ngơ ngác đứng tại chỗ, bàn tay cầm quả trứng gà hơi siết lại, đây là lần đầu tiên cậu thấy anh nở nụ cười sau nhiều ngày qua.
Cậu không biết, hóa ra lại có một người dù cười hay không cười đều có thể khiến lòng cậu dậy sóng lớn như vậy.
Sau khi đi vào phòng, Lục Tranh cầm lấy quả trứng gà từ tay Thẩm Thần, tự lăn lên mặt mình.
"Đây là, dì Từ bảo em mang lên cho anh ạ."
Lục Tranh: "Cảm ơn em."
Thẩm Thần đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-si-quan-co-mot-cau-vo-nho/3096234/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.