Lục Tranh đến cũng nhanh đi cũng nhanh. Thẩm Thần mặt đỏ bừng quay trở về khu chụp ảnh, cúi đầu giúp Hách Kiệt sắp xếp thiết bị. Nhớ tới Lục Tranh vừa rồi đi ngang qua cậu giọng nói của anh nhuộm ý cười, càng nghĩ cậu càng cảm thấy thật xấu hổ.
A....chào là tay phải...
Cậu biết chứ, cậu cũng đã từng học qua trong kỳ quân sự ở trường nhưng lúc nãy do cậu khẩn trương cho nên đã quên mất điều này.
"Eh, người đàn ông vừa nãy là ai, hiện giờ mấy anh lính đều soái như vậy sao? Quả nhiên là ưu tú thì phải phục vụ vì đất nước." Mục An Thâm nhỏ giọng mà tán thưởng.
Một nhân viên công tác trong đoàn nói: "Không phải người bên cạnh vừa nãy gọi anh ấy là phó doanh sao, wow wow... Tuổi còn trẻ mà đã lên được vị trí này, rất lợi hại."
"Hả, anh nghĩ anh ta bao nhiêu tuổi, có bạn gái rồi sao?"
"Thoạt nhìn có vẻ anh ta hơn hai mươi tuổi, bạn gái thì...Tôi nghe nói rằng những người lính rất bận rộn, có lẽ cũng chưa có đâu...." Nhân viên công tác sau khi nói xong lại cười: "Chỉ là không có cũng không liên quan đến cậu."
Mục An Thâm: "Này, anh..."
"Được rồi." Hách Kiệt liếc nhìn hai người họ: "Hai người làm cái gì vậy, lải nhải dài dòng, cùng Thẩm Thần mà học hỏi, mau làm việc."
"........"
Hách Kiệt: "Thật là."
Mục An Thâm bĩu môi, nhìn chằm chằm vào Thẩm Thần, trong lòng chửi thầm, thật là biết giả vờ. Quay chụp xong cũng đã là giờ nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-si-quan-co-mot-cau-vo-nho/2481999/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.