Thẩm Thần ngồi ở ghế phó lái, nhìn những toà nhà đầy màu sắc ở bên ngoài cửa sổ trôi dần đi.
Đêm đã khuya, nhưng cả thành phố cũng không có chút yên tĩnh nào, nhìn về nơi xa, màn đêm bị những ngọn đèn soi sáng thành đủ loại màu sắc, nhìn qua cửa sổ xe, cậu nhìn thấy vẻ bối rối trong mắt mình.
"Cậu đồng nghiệp kia của em xảy ra chuyện gì vậy?" Lục Tranh đột nhiên mở miệng phá tan bầu không khí yên tĩnh trong xe.
Thẩm Thần buồn bực nói: "Em biết cậu ấy không thích em, nhưng không biết cậu ấy lại ghét em đến vậy."
Nói rồi, cậu liếc mắt nhìn Lục Tranh "Chuyện cậu ấy nói, đều là giả."
Lục Tranh cười nhạt: "Tôi còn không biết sao? Tôi nhìn em lớn lên, tính tình của em như thế nào tôi còn không rõ sao."
Thẩm Thần lẩm bẩm: ".....Anh không có nhìn em lớn lên."
Lục Tranh nhìn cậu một cái, ồ, còn so đo nữa cơ đấy.
Thẩm Thần mím môi, kịp thời ngậm miệng.
Lục Tranh thu hồi ánh mắt: "...Ở bên ngoài không cần khách sáo với người khác, nếu không tất cả mọi người sẽ cho rằng em dễ bị bắt nạt."
Tuy rằng, vốn dĩ rất dễ bắt nạt.
"Vâng." Thẩm Thần thì thầm: "Em không dễ bị bắt nạt như vậy...."
"Phải không."
Giọng điệu rõ ràng không tin.
Thẩm Thần: "......"
Thấy người bên cạnh không nói gì, Lục Tranh liếc mắt nhìn cậu, thấy người nọ thấp đầu níu ngón tay, vẻ mặt uỷ khuất.
"Thẩm Thần."
"Vâng?"
"Em nói một câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-si-quan-co-mot-cau-vo-nho/2481988/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.