Sau khi về đến nhà, Lục Tranh mở cửa,Thẩm Thần theo anh đi vào.
"Mau đi tắm rửa, đúng rồi, vết thương của em..." Lục Tranh còn chưa nói xong, vạt áo đã bị người nào đó kéo.
Lục Tranh dừng lại, quay đầu: "Hửm?"
Thẩm Thần do dự, hồi lâu mới nói: "Anh vừa rồi, tại sao lại nói với bạn cùng phòng của em, nói em là người yêu của anh..."
Lục Tranh nhướng mày: "Vậy, phải nói là vị hôn thê hả?"
Thẩm Thần: "......"
Lục Tranh: "Anh sợ sẽ doạ các cậu ấy."
Thẩm Thần thấp giọng "oh" một tiếng.
Lục Tranh rủ mắt nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm, giờ phút này trên mặt anh nở nụ cười thản nhiên: "Anh nói không sai chứ?"
Anh thấp giọng, nghe vào tai Thẩm Thần tràn đầy từ tính, tựa như cây đàn cello trong lớp học âm nhạc được người ta kéo lên. Du dương, dễ nghe, mang theo sự cám dỗ dụ hoặc.
Thẩm Thần trong tim đập thình thịch, có chút ngại ngùng mà cọ cọ chóp mũi: "Vâng....tuỳ anh vậy."
"Tuỳ anh?" Lục Tranh bật cười, lọt vào tầm mắt anh là hai má đỏ hồng của Thẩm Thần, ánh mắt cậu như không biết nhìn vào đâu, lại nhìn chung quanh mà đánh giá, nhưng không chịu nhìn vào anh.
Lục Tranh đưa tay nâng cằm cậu lên, bắt cậu phải ngẩng đầu nhìn anh: "Thẩm Thần, em nói chuyện này có thể tùy tiện là sao?"
Thẩm Thần á khẩu không trả lời được, không được tự nhiên mà "a" một tiếng.
Lục Tranh rất hưởng thụ bộ dáng ngây ngốc này của cậu, để mặc anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-si-quan-co-mot-cau-vo-nho/2481954/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.