Hai người đều không giỏi nói chuyện, hai người yêu thương nhau nhưng lại chưa bao giờ mở lời.
Hoá ra mẹ cậu vẫn luôn yêu thương cậu, luôn tự hào về cậu.
Thẩm Thần nhìn lá thư mỉm cười buồn, lại khóc.
Nói xin lỗi là xong sao, từ nay về sau cậu không còn người thân nào nữa, một câu xin lỗi, có thể đổi được cái gì.....
Thẩm Thần rất hận Lưu Lương, hận bà cứ như vậy mà bỏ rơi cậu, hận bà cố ý không uống thuốc, hận bà lén lút sau lưng làm những việc này, càng hận bà rõ ràng đã biết rõ bà sẽ ủng hộ cậu nhưng một câu cũng không nói.
Cậu cũng hận chính bản thân mình, hận bản thân mình xem bệnh tật của bà là điều đương nhiên, hận bản thân mình vì chưa bao giờ quan tâm hay hỏi thăm, một chút cũng không biết rằng bà sớm đã không còn gì để luyến tiếc với cuộc sống này. Cậu càng hận bản thân mình không cởi mở một chút, không thể giống như những chàng trai nhỏ kia quấn quýt lấy mẹ nói về chuyện công việc, học tập, chuyện ở bên ngoài, từng chút một.
Cậu rất cô đơn, nhưng ít ra về sau cậu không còn cô đơn nữa. Nhưng mẹ cậu thì sao, suốt thời gian qua bà vẫn luôn cô đơn, chưa từng có ai thật lòng tâm sự cùng bà, đứa con trai duy nhất cũng vậy.
Thẩm Thần nắm chặt lá thư, những giọt nước mắt tích luỹ trong nhiều ngày cuối cùng cũng phá đê mà tuôn ra.
Căn phòng này có hơi thở của Lưu Lương, tình yêu thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-si-quan-co-mot-cau-vo-nho/2481925/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.