Không có ai biết anh nhớ cậu đến nhường nào.
Cũng không có ai biết anh rất muốn được ôm cậu như vậy.
Tình yêu là sự kiềm chế, là buông tay, anh tin, cho nên anh mới kiềm chế và buông tay. Nhưng bây giờ cậu đã trở về, lần này, anh sẽ không bao giờ buông tay cậu ra nữa.
"Nghe Cửu Dạ nói dạo gần đây anh rất bận, có thể hai ngày nữa mới về nhà phải không ạ?" Thẩm Thần hỏi.
"Ừ."
"Vừa lúc hai ngày này em cũng muốn ở lại bộ đội, không cần phải ở nhà đưa mắt trông mong ngóng chờ anh về."
Lục Tranh mỉm cười nhẹ nhàng: "Em à......."
"Báo cáo!"
Một giọng nữ đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa, Thẩm Thần sửng sốt một chút, vội rời khỏi ngực Lục Tranh.
Lục Tranh hơi khựng lại, anh nhìn về phía Thẩm Thần đứng ở một bên với vẻ mặt "có tật giật mình", nhíu nhíu mày.
"Aiz da, là Tiểu Bạch à, có chuyện gì không?" Là giọng nói của Cửu Dạ.
"Tôi đến đưa báo cáo cho thủ trưởng."
"Cậu ấy đang ở bên trong nói chuyện với nhiếp ảnh gia về bộ đội của chúng ta."
"Nhiếp ảnh gia sao? Là ai vậy?"
"Về sau sẽ gặp được ngay thôi, đến đây, đưa văn kiện cho tôi, tôi sẽ đem vào."
"Nhưng mà......"
"Vào đi." Lục Tranh ngắt lời nói chuyện của hai người, Cửu Dạ thấy người ở bên trong cho phép bọn họ tự nhiên đi vào cũng hiểu rằng sẽ không có nhìn thấy hình ảnh không thích hợp.
"Thôi bỏ đi, cô đem vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-si-quan-co-mot-cau-vo-nho/2481915/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.